cô em hàng xóm

Chương 2: MÙI HƯƠNG VÀ GIA VỊ CỦA SỰ CẤM KỴ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Mẫn biết tờ giấy đó không chỉ là một lời thừa nhận, mà còn là một tấm vé mời. Tấm vé mời bước vào trò chơi nguy hiểm mà cô và Lâm Duy đã cố gắng tránh né suốt mười năm. Cô nhấc điện thoại, lướt qua danh bạ rồi dừng lại ở số của mẹ Lâm Duy.

"Bác à, tuần này con có chút thời gian rảnh, con sẽ qua làm bánh quy cam mà bác thích nhé?" Cô nói bằng giọng ngọt ngào, giả vờ vô tội.

Mười lăm phút sau, cô thấy Lâm Duy, gương mặt anh cau lại đầy khó chịu, đứng trước cửa nhà cô. Anh mặc chiếc áo phông đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ sạch sẽ, gọn gàng đến phát cáu.

"Cô Mẫn, cô đang làm gì vậy?" Anh hỏi, giọng anh đầy vẻ buộc tội.

"À, chào Kiến trúc sư Lâm," cô cười rạng rỡ, dựa vào khung cửa. "Tôi đang chuẩn bị đến nhà bác gái làm bánh. Anh có vẻ không vui?"

"Cô biết tôi ghét mùi cam nồng nặc trong nhà. Đặc biệt là thứ mùi hỗn độn mà cô tạo ra. Lần trước mẹ tôi còn nói cô dùng quá nhiều bơ."

"Vậy sao? Bác ấy chỉ khen tôi thôi. Hay là... anh ghét việc tôi được chào đón trong 'thiết kế hoàn hảo' của anh?" Cô tiến lại gần, chỉ cách anh một hơi thở. Mùi hương nước hoa nhài và gỗ đàn hương lại thoang thoảng.

Cô dùng đầu ngón tay chạm vào cúc áo sơ mi của anh, giả vờ chỉnh lại: "Tôi nghĩ anh nên cởi cái áo này ra trước khi tôi biến nó thành màu cam."

Lâm Duy cứng đờ. Cử chỉ này thật sự quá mức gần gũi và đầy ẩn ý. Anh lùi lại nửa bước, ánh mắt cảnh cáo.

"Đừng làm những hành động không cần thiết, Hạ Mẫn. Cô chỉ muốn khiêu khích thôi."

"Không cần thiết? Tôi chỉ đang đối xử với hàng xóm thôi mà."

Cuối cùng, Lâm Duy đành chịu thua. Anh đứng ở cửa, khoanh tay, quan sát cô làm bánh trong căn bếp sạch sẽ, tối giản của mẹ anh. Đó là căn bếp mà anh đã tự tay thiết kế, từng chi tiết đều tuân theo nguyên tắc "ít là nhiều" (less is more).

"Anh có thể giúp tôi không?" Cô hỏi, chìa ra một chiếc tạp dề.

"Không."

"Thật đáng tiếc. Tôi đang cần người giữ chặt tay tôi để tôi không lỡ làm đổ nguyên liệu. Bằng không, thiết kế bếp của anh sẽ gặp rắc rối."

Anh thở dài. Lâm Duy ghét phải thừa nhận rằng anh bị kẹt giữa sự hoàn hảo của căn bếp và sự hỗn loạn quyến rũ của cô. Anh chậm rãi nhận lấy chiếc tạp dề.

Khi anh đứng phía sau cô, hướng dẫn cô cách nhào bột sao cho đúng kỹ thuật, khoảng cách vật lý lại một lần nữa trở nên nguy hiểm.

Bàn tay thô ráp, ấm áp của anh đặt trên bàn tay mềm mại của cô. Lớp bột mịn màng trở thành rào cản mỏng manh, khiến sự tiếp xúc này càng thêm bức bối. Mùi cam, bơ, và một chút mồ hôi nam tính từ anh hòa quyện vào không khí.

"Cầm thế này," Lâm Duy thì thầm, cúi sát đầu. Hơi nóng từ tai anh lướt qua gáy cô.

Hạ Mẫn cảm thấy toàn thân cô căng lên. Cô cố ý làm theo lời anh chậm hơn, kéo dài sự tiếp xúc. Cô nghiêng đầu nhẹ, vai cô khẽ chạm vào ngực anh. Một sự cố ý không thể chối cãi.

"Anh... anh thật sự giỏi nhào bột," cô cố gắng nói một cách bình tĩnh, nhưng giọng cô đã khản đặc.

"Tôi giỏi làm mọi thứ một cách chính xác," anh đáp, nhưng giọng anh cũng không ổn định. Anh nhanh chóng rút tay lại, quay sang lấy dụng cụ. "Cô xong việc rồi. Tôi phải đảm bảo lò nướng được đặt đúng nhiệt độ."

Mẹ Lâm Duy về nhà. Bà vui vẻ khen ngợi Hạ Mẫn và mời cô ở lại ăn tối. Lâm Duy không thể phản đối.

Bữa tối diễn ra trong không khí ấm cúng, nhưng giữa hai người trẻ lại là chiến trường ngầm.

"Duy, con bé Mẫn sắp mở cửa hàng thời trang mới. Con rảnh thì qua xem giúp nó đi, con có con mắt thẩm mỹ tốt mà," mẹ anh nói.

Lâm Duy ngay lập tức đặt đũa xuống. "Mẹ, con là kiến trúc sư, không phải nhà thiết kế nội thất cửa hàng. Con không có thời gian cho những thứ không thuộc phạm vi chuyên môn."

"Đúng vậy, anh Lâm chỉ giỏi làm ra những khối hộp lạnh lùng thôi," Hạ Mẫn xen vào, mỉm cười sắc bén.

"Còn cô, cô chỉ giỏi tạo ra những thứ phù phiếm," anh trả lời.

Cuộc đấu khẩu vẫn tiếp tục, nhưng lần này, Hạ Mẫn quyết định thay đổi chiến thuật. Khi mẹ anh đứng dậy đi lấy món tráng miệng, cô cúi thấp người qua bàn ăn.

"Tôi không nghĩ thiết kế của tôi là phù phiếm," cô nói, ánh mắt cô không nhìn vào mắt anh, mà lướt xuống môi anh, một cách chậm rãi, như thể đang thẩm định một tác phẩm nghệ thuật.

Hành động đó đã đánh gục mọi sự kiềm chế của Lâm Duy. Hơi thở của anh đột ngột nặng nề hơn. Anh nắm chặt tay dưới gầm bàn.

"Cô muốn gì, Hạ Mẫn?" Anh hỏi, gần như gằn giọng.

"Tôi muốn anh thừa nhận rằng, không có gì giữa chúng ta là phù phiếm cả. Mọi thứ anh cố gắng xây dựng đều chỉ là một cái vỏ bọc." Cô nói, rồi bất ngờ nhặt một miếng cam trên đĩa tráng miệng và đưa lên môi anh.

Anh không kịp phản ứng. Môi anh chạm vào đầu ngón tay cô. Cảm giác mát lạnh của múi cam và mềm mại của da thịt. Khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh như tan biến.

Lâm Duy kéo tay cô ra một cách thô bạo. Anh đứng dậy.

"Tôi no rồi," anh nói, giọng anh lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng đó lại đầy sự giận dữ. "Cô Mẫn, cô nên về nhà đi. Đừng làm phiền mẹ tôi nữa."

Anh bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Hạ Mẫn mỉm cười đắc thắng. Cô biết mình đã thành công khiêu khích anh. Cô đã chạm vào ranh giới anh muốn bảo vệ nhất.

Khi cô rời đi, cô đi ngang qua phòng làm việc của anh. Cửa mở hé. Lâm Duy đang đứng bên cửa sổ, đối lưng với cô.

Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu. Cô đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng không mở.

"Lâm Duy," cô gọi, giọng cô đầy sức nặng.

Anh không quay lại.

"Tôi sẽ không dừng lại đâu."

Anh vẫn im lặng.

"Anh có thể xây dựng bức tường vững chắc đến đâu tùy thích. Nhưng anh biết rõ, cái anh đang cố gắng giữ lại không phải là sự hoàn hảo, mà là thứ anh sợ bị tôi phá hủy. Tôi sẽ không chỉ phá hủy nó, tôi sẽ làm anh kít thèm muốn sự hỗn loạn."

Cô quay đi, bỏ lại anh trong sự im lặng nặng nề. Lâm Duy vẫn đứng đó, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí anh hoàn toàn bị ngọn lửa của cô chiếm lấy. Anh biết cô nói đúng. Anh sợ. Anh sợ sự hỗn loạn của cô, vì sự hỗn loạn đó lại là nơi duy nhất anh cảm thấy mình là người thật.

Anh quay lại, nhìn cánh cửa phòng làm việc. Tờ giấy phác thảo trừu tượng với nét chữ đỏ của cô vẫn nằm trên bàn. Anh bước đến, dùng ngón tay chạm nhẹ vào nét chữ ấy, nơi cô viết: “Và anh luôn tìm kiếm nó.”

Anh không thể phủ nhận. Mùi cam, bơ, và mùi hương của cô vẫn còn vương vấn trong không khí lạnh lẽo của căn phòng. Sự cấm kỵ này chính là gia vị duy nhất trong cuộc sống hoàn hảo của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×