Sau lần bị ngắt quãng đầy bực bội ở phòng thử đồ, Lâm Duy lại rút lui. Anh hoàn toàn biến mất khỏi mọi liên lạc cá nhân, chỉ giữ lại những trao đổi công việc tối thiểu, khô khan qua email. Anh đang cố gắng xây dựng lại bức tường đã bị Hạ Mẫn làm lung lay.
Hạ Mẫn biết trò chơi đã thay đổi. Anh không còn chạy trốn mà đang tạo ra khoảng trống để kiểm soát tình hình. Cô quyết định dùng chính điểm yếu của anh để tấn công: sự hoàn hảo.
Cô nhận được một thiệp mời tham dự bữa tiệc nghệ thuật do một nhà sưu tầm nổi tiếng tổ chức. Đây là sự kiện quan trọng trong giới kiến trúc và thiết kế. Cô biết Lâm Duy chắc chắn sẽ có mặt.
Hạ Mẫn dành cả ngày để chuẩn bị. Cô chọn một chiếc váy lụa màu xanh navy, đơn giản nhưng cắt may tinh tế, tôn lên vóc dáng mảnh dẻ nhưng đầy sức sống của mình. Cô đặc biệt chú ý đến chiếc khăn choàng.
Tám giờ tối, tại buổi tiệc, Lâm Duy đang đứng trong một góc, tay cầm ly champagne, ánh mắt lạnh lùng quan sát. Anh mặc bộ vest xám than lịch lãm, như một tác phẩm điêu khắc đứng giữa không gian nghệ thuật. Anh hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy Hạ Mẫn.
Cô tiến lại gần anh, nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn phớt lờ sự căng thẳng đang bao trùm anh.
"Kiến trúc sư Lâm. Thật vui khi thấy anh. Anh không định chỉ đứng đó và phê phán mọi người chứ?" cô hỏi, giọng cô ngọt như rót mật.
"Tôi đang quan sát. Tôi thiết kế không gian cho con người, nên tôi cần quan sát cách con người sử dụng không gian đó," anh đáp, cố giữ giọng điệu chuyên nghiệp.
"Vậy anh đã quan sát đủ chưa? Anh có thấy sự lãng phí của sự xa cách không?"
Anh không trả lời. Anh chỉ nhìn cô. Lần này, anh không thể tìm thấy bất kỳ lỗi nào trong trang phục hay cử chỉ của cô. Cô hoàn hảo đến đáng sợ.
"Hôm nay cô không mang theo sự hỗn loạn nào à, Hạ Mẫn?"
"Không. Tôi mang theo sự tinh tế. Tôi biết anh thích sự hoàn hảo này, Duy. Tôi có thể là bất cứ thứ gì anh muốn. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thuộc về anh."
Cô quay đi, nhưng chỉ sau hai bước, cô đã thực hiện một hành động vô cùng cố ý. Cô làm rơi chiếc khăn choàng lụa mỏng manh, chiếc khăn đã từng vướng vào tay anh dưới cơn mưa đêm.
Chiếc khăn màu đỏ tía, rực rỡ và nổi bật trên nền đá cẩm thạch trắng.
Lâm Duy nhìn chiếc khăn, rồi nhìn cô. Cô không quay lại nhặt. Cô đang đứng nói chuyện với một nhóm người khác, hoàn toàn không để ý đến "sự cố" đó.
Anh biết đây là một lời thách thức. Một lời mời gọi.
Anh thở dài, cúi xuống nhặt chiếc khăn. Mùi hương của cô—hoa nhài và gỗ đàn hương—lại tấn công các giác quan anh. Anh cuộn chiếc khăn lại, nắm chặt trong tay, như thể đang nắm giữ một bí mật.
Anh bước đến chỗ Hạ Mẫn, tay anh đặt lên vai cô. Cú chạm này, ngay giữa đám đông, mang theo sự chiếm hữu không thể chối cãi.
"Cô đánh rơi đồ," anh nói, giọng anh gần như là tiếng gầm gừ nhẹ.
Cô quay lại, giả vờ ngạc nhiên. "Ôi, cảm ơn anh, Lâm Duy. Anh thật chu đáo."
Anh không đưa chiếc khăn cho cô ngay lập tức. Anh dùng ngón tay chạm vào gáy cô, rồi chậm rãi quàng chiếc khăn quanh cổ cô. Cử chỉ này cực kỳ gần gũi, làm xóa nhòa mọi ranh giới. Anh ghé sát tai cô.
"Cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Và cô biết tôi ghét bị gián đoạn."
"Tôi chỉ đang nhắc nhở anh về những gì anh đã trì hoãn thôi," cô thì thầm.
Anh siết nhẹ chiếc khăn, lực siết đủ để cô cảm nhận được sự kiểm soát, sự kìm nén của anh.
"Tối nay tôi phải về sớm," anh nói. "Và cô cũng vậy."
"Anh đang ra lệnh cho tôi?"
"Tôi đang đảm bảo rằng lần này, chúng ta sẽ có đủ thời gian và không gian hoàn hảo cho sự hỗn loạn của cô."
Anh buông tay, nhưng chiếc khăn vẫn còn đó, ấm áp, vương vấn mùi hương của anh. Anh chỉ vào một chiếc bàn gần đó. "Chúng ta cần bàn bạc nhanh về bản vẽ sơ bộ của phòng thư viện. Ngay bây giờ."
Họ bước đến chiếc bàn, nhưng thay vì nói về sách và gỗ óc chó, họ lại nói về những điều khác.
"Phòng thư viện cần sự riêng tư tuyệt đối, để tập trung. Giống như những gì anh cần để đối diện với tôi vậy," cô nói, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn quanh cổ.
"Sự riêng tư đó phải được thiết kế chống lại mọi yếu tố gây xao nhãng," anh đáp, ánh mắt anh tối sầm. "Tôi đang thiết kế một cánh cửa cách âm hoàn toàn. Cô nên biết rằng, khi tôi khóa nó lại, không ai có thể làm phiền."
"Anh đang tự thiết kế chiếc bẫy cho chính mình đấy, Lâm Duy."
"Không. Tôi đang thiết kế nơi chúng ta không thể chạy trốn nhau nữa."
Bỗng nhiên, một đồng nghiệp cũ của Hạ Mẫn tiến đến, người này luôn có tình ý với cô.
"Hạ Mẫn, em trông thật tuyệt vời," anh ta nói, cố gắng đặt tay lên vai cô.
Ngay lập tức, Lâm Duy bước tới, đặt tay lên lưng ghế của Hạ Mẫn, tạo ra một rào cản vật lý giữa cô và người đàn ông kia.
"Chúng tôi đang bàn công việc. Có thể lần khác được không?" Giọng Lâm Duy lạnh lùng, dứt khoát.
Người đồng nghiệp cảm nhận được sự chiếm hữu không thể nhầm lẫn từ anh và lùi lại.
Hạ Mẫn ngước nhìn Lâm Duy. Cô không cần một lời giải thích. Hành động đó nói lên tất cả. Anh không chỉ khao khát cô, anh còn muốn cô là của riêng anh.
"Anh không thể giấu giếm sự ghen tuông của mình, Lâm Duy," cô thì thầm.
"Đó không phải ghen tuông. Đó là bảo vệ dự án của tôi. Tôi không muốn bất kỳ yếu tố ngoại lai nào làm hỏng thiết kế của tôi," anh đáp, nhưng ngón tay anh lại khẽ chạm vào lưng cô, như một lời khẳng định ngược lại.
"Và tôi là 'dự án' của anh à?"
"Cô là sự hỗn loạn tôi đang cố gắng... sắp xếp."
Lâm Duy đột ngột đứng dậy. "Tôi đã có đủ thông tin. Tôi sẽ đưa cô về."
Không đợi cô trả lời, anh nắm lấy cổ tay cô một lần nữa, cú chạm này không còn nhẹ nhàng nữa, nó là sự quyết đoán. Anh kéo cô ra khỏi buổi tiệc, bất chấp ánh mắt tò mò của mọi người.
Trong xe, sự căng thẳng lại bùng phát.
"Anh không cần phải thô lỗ như vậy," cô nói.
"Tôi đang thô lỗ với ai? Với người muốn chạm vào cô hay với cô?"
"Anh không có quyền kiểm soát tôi, Lâm Duy."
"Cô đã mặc chiếc váy đó. Cô đã thả chiếc khăn đó. Cô đã cố ý khiêu khích tôi trước mặt mọi người. Cô đang chờ đợi sự kiểm soát này." Anh dừng xe trước nhà cô, nhưng không tắt máy.
Anh quay sang cô, tay anh đưa lên tháo chiếc khăn quanh cổ cô. Anh làm điều đó thật chậm, ánh mắt anh hoàn toàn khóa chặt lấy cô. Đầu ngón tay anh lướt qua xương quai xanh, da thịt cô cảm nhận được sự nóng bỏng từ anh.
"Đừng chơi những trò chơi mà cô không sẵn lòng chấp nhận hậu quả, Hạ Mẫn."
Anh đặt chiếc khăn lên đùi cô. "Vào nhà đi. Ngày mai tôi sẽ qua, và chúng ta sẽ không nói về công việc nữa."
Hạ Mẫn hiểu. Đó là lời hứa. Lời hứa không thể phá vỡ. Cô bước ra khỏi xe.
Khi cô mở cửa nhà, cô nghe thấy tiếng còi xe của Lâm Duy phóng đi. Cô biết anh không thể chờ đợi nữa. Anh đang chạy trốn để rồi sẽ quay lại.
Cô bước vào nhà, ngón tay cô chạm vào chiếc khăn đỏ tía, nơi còn vương lại hơi ấm và mùi hương của Lâm Duy. Cả người cô nóng ran, khao khát được sắp xếp lại sự hỗn loạn này. Cô không thể chờ đợi được nữa.