cô em hàng xóm

Chương 5: PHÒNG THỬ ĐỒ VÀ RẠNG ĐÔNG BỊ TRÌ HOÃN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự cố va chạm tại công trường đã đẩy mối quan hệ công việc giữa Lâm Duy và Hạ Mẫn vào tình trạng cực kỳ căng thẳng. Họ gặp nhau thường xuyên hơn, nhưng luôn có một bên thứ ba: nhân viên hỗ trợ, khách hàng, hoặc là sự im lặng.

Lâm Duy càng cố gắng đóng vai một kiến trúc sư chuyên nghiệp, cô lại càng tìm cách chọc thủng lớp phòng vệ đó.

Một tuần sau, Hạ Mẫn mời Lâm Duy đến cửa hàng của cô dưới danh nghĩa bàn giao mẫu vải.

"Tôi đã chọn một số chất liệu lụa và nhung phù hợp với không gian phòng ngủ chính. Tôi cần anh xác nhận tông màu cuối cùng," cô nói qua điện thoại.

Lâm Duy đến vào buổi tối, khi cửa hàng đã đóng cửa. Ánh sáng trong cửa hàng dịu nhẹ, tạo ra không khí riêng tư và thân mật hơn nhiều so với lần trước.

Hạ Mẫn đang đứng gần chiếc váy "Dục vọng cấm kỵ" màu đỏ thẫm. Cô mặc một chiếc áo len mỏng và quần jeans, nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.

"Tôi tưởng cô chỉ cần tôi xác nhận mẫu vải," anh nói, giọng anh có chút ngờ vực.

"Đúng vậy," cô đáp, đặt tập mẫu vải lên bàn. "Nhưng tôi cần anh cảm nhận nó. Sờ vào nó đi, Lâm Duy. Nó mềm mại, nhưng cũng đủ mạnh mẽ để giữ được hình dáng. Giống như... sự kiềm chế của anh vậy."

Anh bước tới, ánh mắt anh không rời khỏi cô. Anh đưa tay chạm vào mẫu vải nhung đen tuyền. Ngón tay anh lướt nhẹ trên chất liệu, cảm nhận độ mịn và độ dày của nó.

"Sự kiềm chế của tôi không phải để cảm nhận, mà là để bảo vệ," anh đáp, giọng nói trầm khàn.

"Bảo vệ cái gì? Sự cô đơn hoàn hảo của anh à?" cô hỏi thẳng thừng.

Anh không trả lời. Thay vào đó, anh nắm lấy một mẫu lụa màu trắng kem, chất liệu hoàn hảo cho rèm cửa phòng ngủ.

"Đây là cái tôi chọn cho rèm cửa," anh nói, giọng trở lại vẻ chuyên nghiệp. "Nó phản chiếu ánh sáng tự nhiên một cách tối ưu, tạo cảm giác mềm mại mà không hề lộn xộn."

"Anh chỉ chọn sự an toàn thôi," cô nói. "Tôi thích sự nguy hiểm hơn."

Cô cầm một mẫu lụa đỏ thẫm, cùng màu với chiếc váy, và đưa nó lên sát má anh. Bàn tay cô, mềm mại, nắm lấy bàn tay anh đang cầm mẫu vải trắng, đan nhẹ các ngón tay vào nhau.

"Anh có thấy không, Lâm Duy? Đỏ và Trắng. Sự cấm kỵ và sự thuần khiết. Đây mới là thứ tạo nên một căn phòng có hồn. Anh không thể chỉ có Trắng."

Sự tiếp xúc bất ngờ này khiến tim anh đập mạnh. Anh không rút tay lại, mà siết nhẹ tay cô.

"Cô đang cố trộn lẫn công việc với sự khiêu khích cá nhân," anh nói, nhưng giọng anh thiếu đi sự quyết liệt.

"Đúng vậy," cô thừa nhận. "Vì công việc của tôi là thiết kế không gian cho cảm xúc. Và tôi biết rõ cảm xúc thật của anh."

Anh đột ngột kéo cô về phía mình, buông mẫu vải ra. Mẫu vải rơi xuống sàn. Không còn ranh giới nào.

"Được rồi, Hạ Mẫn. Cô muốn cảm xúc? Tôi sẽ cho cô thấy cảm xúc."

Anh không để cô kịp phản ứng. Anh cúi xuống, không phải hôn cô, mà anh áp trán mình vào trán cô. Mắt nhắm nghiền, anh hít thở sâu, như thể đang cố lấy lại sự bình tĩnh cuối cùng.

"Đây là cảm xúc thật của tôi," anh thì thầm, hơi thở nóng hổi chạm vào môi cô. "Sự giằng xé. Sự kìm nén. Và sự căm ghét rằng tôi không thể đẩy cô ra."

Hạ Mẫn cảm nhận được sức nóng từ cơ thể anh, sự căng thẳng trong từng thớ cơ bắp. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bời của anh.

"Anh không căm ghét tôi," cô nói, giọng cô tràn đầy sự thấu hiểu. "Anh sợ. Sợ phải yêu sự hỗn loạn này."

Lâm Duy đột ngột mở mắt. Anh lùi lại, nhìn cô chằm chằm.

"Và nếu tôi nói tôi không sợ nữa thì sao?"

Hạ Mẫn mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, đầy chiến thắng. "Thì anh phải chứng minh điều đó."

Lâm Duy nhìn quanh căn phòng. Mẫu vải rơi trên sàn, ánh đèn mờ ảo, không khí ấm áp và căng thẳng. Anh biết mình không thể lặp lại sai lầm ở công trường.

Anh nắm lấy tay cô, kéo cô về phía căn phòng nhỏ phía sau, căn phòng thử đồ từ tuần trước.

"Nếu cô muốn phá bỏ ranh giới, chúng ta cần một không gian nơi không ai có thể can thiệp," anh nói, giọng anh trở nên khẩn trương.

Anh mở cửa phòng thử đồ, đẩy cô vào và đóng cửa lại. Khác với lần trước, anh không chắn cửa. Anh để cô đứng tự do.

"Cô muốn một không gian hoàn hảo cho cảm xúc? Đây. Mọi chuyện xảy ra ở đây sẽ chỉ là của chúng ta." Anh bước tới, tay anh đưa lên chạm vào gò má cô, nơi anh đã từng hôn hụt.

Hạ Mẫn nhắm mắt lại. Cô sẵn sàng.

Nhưng đúng lúc đó, tiếng điện thoại của Lâm Duy vang lên, phá tan sự im lặng. Đó là một cuộc gọi từ công trường, một vấn đề lớn cần giải quyết ngay lập tức.

Lâm Duy buông cô ra, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô. Sự giận dữ vì bị ngắt quãng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

"Không thể tin được," anh nghiến răng.

"Công việc của anh luôn hoàn hảo để ngắt quãng mọi thứ," Hạ Mẫn cười, nhưng nụ cười của cô đầy sự thất vọng.

Anh quay lưng, vội vàng mở cửa. Nhưng trước khi bước ra, anh quay lại nhìn cô. Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô, kéo cô sát vào người, và hôn mạnh lên trán cô.

"Tôi phải đi. Nhưng chúng ta chưa xong đâu, Hạ Mẫn. Tôi sẽ quay lại. Hoàn hảo hay hỗn loạn, lần tới cô sẽ không có lối thoát."

Anh buông tay cô ra và lao ra khỏi cửa hàng, để lại Hạ Mẫn đứng một mình trong phòng thử đồ. Cô chạm vào trán, nơi nụ hôn của anh vẫn còn nóng rực.

Cô biết, anh đã không chạy trốn nữa. Anh chỉ đang trì hoãn rạng đông. Và cô sẵn lòng chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×