cô em họ chung nhà

Chương 1: ĐÊM SÁT VÁCH VÀ MÙI HƯƠNG XA LẠ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa hè ập xuống, mang theo cái lạnh đột ngột của một đêm tháng Bảy. Ngồi trong phòng khách, tôi (Nam chính, tên Minh) nhìn chiếc va li màu hồng pastel và mấy thùng carton cũ kỹ nằm chình ình giữa nhà. Mọi thứ thật lạ lẫm, không phải vì đồ đạc, mà vì sự xuất hiện của chủ nhân chúng: Hạ, em họ kém tôi hai tuổi.

Ba mẹ Hạ vừa chuyển công tác gấp ra nước ngoài, và thế là, Hạ đến ở cùng gia đình tôi trong một năm học.

“Phòng con ở cuối hành lang đó, Hạ. Ngay cạnh phòng anh Minh luôn.” Giọng mẹ tôi vui vẻ từ bếp vọng ra.

Tim tôi chợt nảy lên một nhịp vô lý. Cạnh phòng tôi?

Phòng tôi và phòng khách là hai căn phòng duy nhất không có phòng tắm riêng. Điều đó có nghĩa là…

“Phòng tắm chung ở giữa hành lang đó nha hai đứa, phải tự sắp xếp giờ giấc với nhau đấy.” Mẹ tôi đặt hai ly nước chanh lên bàn, cười đầy ẩn ý.

Hạ mỉm cười nhẹ, gương mặt cô bé vẫn mang nét dịu dàng quen thuộc, nhưng có gì đó đã thay đổi. Cái cách cô nghiêng đầu dưới ánh đèn vàng, mái tóc đen hơi ẩm ướt sau cơn mưa, khiến tôi nhận ra một sự thật đơn giản: Hạ không còn là cô em họ gầy gò, hay đi theo tôi như cái bóng hồi cấp một nữa. Bây giờ, cô ấy đã là một thiếu nữ trưởng thành.

Tôi lẳng lặng đứng dậy, cảm thấy sự bối rối không tên. “Để anh mang đồ lên giúp em.”

Hạ không từ chối. Cô đưa cho tôi chiếc va li, ngón tay chúng tôi vô tình chạm nhẹ vào nhau. Một cảm giác nóng rát bất chợt lan nhanh trong lòng bàn tay, và cả hai đều rụt tay lại nhanh chóng, giả vờ như không có gì.

Khi tôi xách va li vào phòng, căn phòng kế bên bỗng chốc trở nên quan trọng một cách kỳ lạ. Dãy hành lang vốn ngắn ngủi giờ đây như bị rút ngắn lại, và tôi có cảm giác bức tường vách ngăn giữa hai phòng đã trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết.

“Cảm ơn anh, Minh.” Giọng Hạ vang lên ở ngưỡng cửa.

Tôi gật đầu, cố giữ vẻ mặt bình thản. “Không có gì. Cần gì cứ gọi anh.”

Tôi đóng cửa phòng, nhưng lại không bật đèn. Tôi ngồi phịch xuống giường, lắng nghe. Tiếng động từ phòng bên cạnh vọng sang rất rõ: tiếng kéo khóa va li, tiếng xếp quần áo vào tủ, tiếng cô bé thở dài khe khẽ.

Đến khoảng mười một giờ đêm, căn nhà đã chìm vào yên tĩnh. Tôi nằm trằn trọc, cố gắng đẩy hình ảnh Hạ ra khỏi đầu, nhưng thất bại. Cảm giác căng thẳng tột độ này là gì? Là sự xâm phạm không gian riêng tư? Hay là một thứ gì đó phức tạp hơn?

Bỗng, tôi nghe thấy tiếng động nhỏ từ phòng Hạ, rồi tiếng cửa mở, và tiếng bước chân nhẹ nhàng trên sàn gỗ. Tôi biết ngay, Hạ đang đi vào phòng tắm chung.

Tôi nằm im, cố gắng làm chậm nhịp tim đang đập như trống bỏi. Tôi không hiểu tại sao mình lại trở nên căng thẳng đến mức này. Phòng tắm nằm ngay giữa hai phòng, chỉ cách tôi vài bước chân.

Tôi nghe tiếng nước chảy róc rách, rồi tiếng vòi hoa sen bắt đầu hoạt động. Âm thanh đó dội lại trong đầu tôi, tạo ra một hình ảnh sống động và không mời gọi trong tâm trí. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng chuyển sự tập trung sang một cuốn sách, nhưng không thể. Mọi giác quan đều hướng về phía hành lang.

Khoảng mười lăm phút sau, tiếng nước tắt. Một lát sau, tiếng cửa phòng tắm mở ra. Lần này, tiếng bước chân có vẻ nhẹ nhàng và thận trọng hơn, có lẽ vì Hạ đã quấn khăn.

Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng Hạ đóng lại. Tôi thở phào, nhưng ngay lập tức lại thấy thất vọng một cách khó hiểu.

Đêm đó, tôi nằm mãi không ngủ được. Tôi cứ nghĩ về hơi ấm có thể còn vương lại trên tay nắm cửa phòng tắm, về mùi hương tinh dầu thoang thoảng mà tôi ngửi thấy khi Hạ bước qua cửa phòng tôi. Đó là mùi hương xa lạ nhưng lại vô cùng cuốn hút, đánh thẳng vào mọi rào cản lý trí mà tôi đang cố xây dựng.

Sự hiện diện của Hạ không chỉ chiếm lấy căn phòng bên cạnh, mà còn chiếm lấy toàn bộ không gian tâm trí tôi. Tôi biết, một năm học sắp tới dưới một mái nhà sẽ không hề dễ dàng, và tôi sẽ phải chiến đấu không chỉ với cảm xúc của mình, mà còn với ranh giới cấm kỵ giữa chúng tôi.

Giữa chúng tôi bây giờ không chỉ là vách tường mỏng, mà còn là một bức tường cảm xúc đang dần sụp đổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×