Sáng hôm sau, bầu không khí trong nhà vẫn giữ nguyên sự căng thẳng và xa cách một cách gượng gạo. Chúng tôi đi học cùng nhau trên chiếc xe buýt chật chội. Cả hai đều đeo tai nghe, tạo ra một bức tường âm thanh giả tạo, nhưng tôi (Minh) vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay Hạ khi xe phanh gấp. Cô ấy cũng lập tức rụt tay lại.
Đó là ngày đầu tiên của năm học mới, và Hạ chuyển vào lớp 11A1, ngay cạnh lớp tôi, 12A1.
Tôi là một trong những học sinh nổi bật nhất khối 12—không chỉ vì thành tích học tập mà còn vì ngoại hình và vai trò đội trưởng đội bóng rổ. Vì vậy, sự xuất hiện của Hạ—một cô gái xinh xắn, dịu dàng—ngay lập tức thu hút sự chú ý.
Khi chúng tôi bước vào cổng trường, tôi nghe thấy tiếng xì xào: "Đó là ai vậy? Người yêu Minh à?"
Tôi lập tức bước nhanh hơn một chút, tạo khoảng cách. Cử chỉ xa cách gượng ép này là một hành động tự bảo vệ. Chúng tôi là anh em họ, nhưng tôi không muốn những ánh mắt tò mò kia khiến cảm xúc tối qua trỗi dậy.
Tại buổi chào cờ, Hạ đứng cách tôi vài hàng. Tôi nhìn cô ấy qua vai, bắt gặp ánh mắt của Hạ cũng đang hướng về phía tôi. Chỉ một cái nhìn lướt qua, nhưng tôi cảm thấy như cô ấy đang cố gắng trao đổi một tín hiệu bí mật: Chúng ta đang ở cùng một nơi, nhưng phải giả vờ là người xa lạ.
Sau giờ giải lao, tôi đang ngồi trong lớp ôn bài thì nghe thấy một giọng nói vang lên từ hành lang.
"Hạ, chào cậu. Cậu là học sinh mới phải không? Tớ là Khôi, lớp trưởng lớp cậu."
Tôi khựng lại. Khôi là một tên khét tiếng đào hoa và không bao giờ bỏ lỡ cơ hội tiếp cận bất kỳ cô gái xinh đẹp nào trong trường.
Tôi lén nhìn qua ô cửa sổ. Khôi đang đứng sát Hạ, cười rất duyên, và Hạ có vẻ hơi bối rối. Cô ấy giữ khoảng cách một cách lịch sự, nhưng Khôi không hề bận tâm, vẫn thao thao bất tuyệt về các câu lạc bộ trong trường.
Một cảm giác khó chịu, sở hữu trào dâng trong lồng ngực tôi. Đó không phải là cảm xúc anh trai thông thường; đó là sự ghen tuông mà tôi chưa từng trải qua. Tôi muốn đứng dậy, bước ra đó, kéo Hạ đi và tuyên bố cô ấy thuộc về tôi. Nhưng tôi không thể. Cô ấy là em họ tôi, và chúng tôi đang ở trường.
Buổi chiều, chúng tôi có tiết học chung duy nhất: Tin học. Cả hai khối 11 và 12 thường học chung ở phòng máy tính.
Đó là một tiết học định mệnh. Cô giáo yêu cầu học sinh lớp 12 giúp đỡ các bạn lớp 11 mới làm quen với phần mềm lập trình. Và dĩ nhiên, tôi được phân công ngồi cạnh Hạ.
Khi tôi kéo ghế ngồi xuống, khuỷu tay chúng tôi chạm vào nhau. Cảm giác lần này không còn là bối rối, mà là một dòng điện nhẹ chạy dọc cánh tay. Cả hai đều làm ngơ, nhìn thẳng vào màn hình.
"Em... cần anh giúp gì không?" Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.
"Em ổn, em đang làm theo hướng dẫn," Hạ đáp, nhưng ngón tay cô ấy lướt trên bàn phím có vẻ hơi run rẩy.
Trong suốt tiết học, tôi giả vờ chỉ tập trung vào màn hình, nhưng sự thật là mọi giác quan của tôi đều hướng về cô ấy. Mùi hương tinh dầu tối qua giờ đây gần hơn, thoang thoảng từ mái tóc và cổ áo đồng phục.
Hạ gặp một lỗi nhỏ. Cô ấy cau mày, bĩu môi một cách đáng yêu. Tôi nghiêng người sát lại, chỉ vào màn hình.
"Em phải đặt dấu chấm phẩy ở đây này."
Đầu tôi gần đầu cô ấy đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của Hạ phả vào thái dương mình. Vai chúng tôi áp sát nhau. Tôi không cố ý rút lui, và cô ấy cũng không nhúc nhích.
Tôi đưa tay ra để gõ lại đoạn mã. Ngón tay tôi lướt nhẹ qua mu bàn tay Hạ trên chuột máy tính. Lần này, sự chạm vào không phải là vô tình. Đó là một cái chạm cố ý, lén lút, như một cách thăm dò ranh giới.
Hạ chợt cứng đờ người. Cô ấy không nhìn tôi, vẫn nhìn vào màn hình, nhưng tôi thấy tai cô ấy hơi ửng đỏ.
"À, vâng, em thấy rồi," Hạ nói khẽ, giọng hơi run.
Tôi rút tay lại, nhưng cảm giác mềm mại và ấm áp từ cái chạm vẫn còn lưu lại. Sự im lặng giữa chúng tôi lúc đó nặng trĩu hơn bất kỳ lời nói nào, một lời tuyên bố ngầm về cảm xúc đang bắt đầu vượt ra ngoài giới hạn họ hàng.
Khi tan học, Khôi đợi sẵn ở cổng lớp Hạ. Hắn ta tiến đến định đưa Hạ về.
"Hạ, để anh đưa em về."
Tôi đứng ở cửa lớp, khoanh tay. Tôi không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn thẳng vào Khôi, ánh mắt sắc lạnh và đầy tính sở hữu.
Hạ nhìn tôi, rồi nhìn Khôi. "Cảm ơn Khôi, nhưng anh họ tớ đợi rồi."
Hạ tiến về phía tôi. Khoảnh khắc đó, cô ấy đã chọn đứng về phía tôi.
Khi Khôi hậm hực bỏ đi, tôi nhìn Hạ. Cô ấy không cười, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Lần này, đó không phải là sự bối rối, mà là sự thấu hiểu và đồng lõa ngầm.
Ngày đầu tiên ở trường đã xác nhận: bức tường ngăn cách giữa chúng tôi đã không còn vững chãi như tôi nghĩ. Và tôi, tôi không chắc mình còn muốn xây lại nó nữa.