Sự cố ở trường đã khiến mối quan hệ bí mật của tôi (Minh) và Hạ bước vào một giai đoạn mới: quyến rũ lẫn nhau. Cái chạm công khai trên lưng Hạ là lời tuyên chiến của tôi, và cô ấy đã chấp nhận nó bằng sự im lặng đầy thách thức.
Tối hôm đó, tôi quyết định không tránh mặt Hạ nữa. Tôi cần xác nhận lại rằng sự hấp dẫn này là có thật, và không phải chỉ là cảm xúc bột phát của tôi.
Khoảng nửa đêm, tôi đang ngồi trong phòng, cố gắng tập trung vào bài luận. Tôi tắt đèn chính, chỉ để lại ánh sáng vàng mờ từ chiếc đèn bàn. Căn phòng đắm chìm trong sự yên tĩnh riêng tư.
Bỗng, tôi nghe tiếng cửa phòng Hạ bật mở và tiếng bước chân vội vã trên sàn gỗ. Ngay sau đó, cánh cửa phòng tôi bị mở toang.
Hạ đứng ở cửa, chỉ mặc một chiếc áo thun rộng và quần short. Mái tóc cô ấy rối bời, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
"Anh Minh! Có con... con chuột ở trong phòng em!" Hạ thì thầm, giọng cô bé run rẩy vì kinh hãi.
Cô ấy không xin phép, chỉ đơn giản là lao vào phòng tôi, đóng sầm cửa lại và tựa lưng vào đó, thở hổn hển.
Tôi bật dậy khỏi ghế. Sự xuất hiện bất ngờ này, trong tình trạng trang phục thoải mái và sự hoảng loạn tột độ, khiến tôi mất đi mọi kiểm soát.
"Chuột? Em chắc không?" Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.
"Chắc chắn! Em nghe tiếng cào và nhìn thấy cái đuôi. Anh đuổi nó đi giúp em được không?" Hạ nhìn tôi với đôi mắt đầy van nài.
Tôi bước đến gần Hạ. Cô ấy đứng quá sát cửa, và tôi phải nghiêng người để mở đèn hành lang xem xét.
Khoảng cách này là một sự tra tấn. Ánh sáng yếu ớt từ đèn bàn chỉ đủ để thấy được sự mềm mại của chiếc áo thun trên người cô ấy, và tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Hạ phả vào vai tôi.
Tôi đưa tay ra định mở cửa, nhưng Hạ bỗng nắm chặt cổ tay tôi, hoảng loạn.
"Đừng! Em không muốn nó chạy ra ngoài!" Hạ thét lên.
"Rồi rồi, anh biết rồi," tôi thì thầm, trấn an cô ấy.
Tôi nhìn xuống bàn tay mình. Tay Hạ đang siết chặt cổ tay tôi, móng tay cô ấy cắm nhẹ vào da tôi. Cảm giác mềm mại và ấm nóng đó khiến mọi ý nghĩ về con chuột biến mất khỏi đầu tôi.
Tôi quay người lại, đối diện với Hạ trong bóng tối mờ ảo của căn phòng. Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế bám víu vào tôi.
"Em sợ đến vậy sao?" tôi hỏi, giọng tôi khàn đặc.
"Em... em không thể chịu nổi những thứ gặm nhấm," Hạ nói, giọng cô ấy đã trở nên thút thít.
Tôi quyết định khai thác sự yếu đuối này. Tôi buông tay khỏi tay nắm cửa, và ôm lấy Hạ. Lần này, không phải là cái ôm an ủi. Tôi siết chặt cô ấy vào lòng, tay tôi đặt vào sau lưng cô ấy, cảm nhận được từng đường cong cơ thể qua lớp vải mỏng manh.
"Không sao. Nó sẽ không làm hại em đâu," tôi thì thầm vào tai cô ấy.
Nhưng Hạ không tìm kiếm sự an ủi. Cô ấy đang tìm kiếm sự che chở thể xác. Cô ấy nghiêng đầu tựa vào ngực tôi, và tôi cảm thấy sự cọ xát thân mật của mái tóc cô ấy trên cổ mình.
Tôi vuốt ve tấm lưng cô ấy. Cử chỉ này đã vượt quá giới hạn của một người anh họ. Ngón tay tôi lướt nhẹ, chậm rãi, từ bả vai xuống gần eo, nơi quần short của cô ấy bắt đầu.
Hạ rùng mình trong vòng tay tôi. Cô ấy không đẩy ra, mà lại vùi mặt sâu hơn vào ngực tôi, như đang cố gắng hít lấy mùi hương của tôi.
"Anh Minh," cô ấy thở dốc. "Em... em phải ngủ ở đây đêm nay được không?"
Lời đề nghị này là một cơn cám dỗ không thể từ chối. Nó đặt chúng tôi vào tình huống gần gũi và riêng tư nhất có thể.
"Được," tôi nói, giọng tôi chỉ còn là một tiếng thì thầm. "Anh sẽ ngủ trên ghế. Em ngủ trên giường đi."
"Không," Hạ ngước nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự quyến rũ và thách thức. "Anh... anh ngủ trên giường với em đi. Em sợ lắm."
Sự sợ hãi đó không chỉ là của một cô gái sợ chuột. Nó là sự sợ hãi về cô đơn và khao khát được bảo vệ bởi người mà cô ấy yêu.
Tôi nhìn sâu vào mắt Hạ, biết rõ một điều: nếu tôi đồng ý, sẽ không còn có giới hạn nào nữa.