cô em họ chung nhà

Chương 7: CÁI CHẠM CÓ CHỦ ĐÍCH VÀ CƠN GIAO ĐỘNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ đêm Giao ước, mọi thứ đã thay đổi. Chúng tôi (Minh và Hạ) đã trở thành những người đồng lõa trong một bí mật quá lớn, quá nóng bỏng. Sự sợ hãi bị phát hiện chỉ làm tăng thêm hương vị cấm kỵ cho mỗi khoảnh khắc.

Sáng hôm đó, Hạ ra khỏi phòng trước. Khi cô ấy đi ngang qua phòng tôi, cô ấy dừng lại một giây và khẽ gõ cửa.

"Anh Minh, em đi trước nhé."

Đó là một cử chỉ vô cùng bình thường, nhưng chỉ tôi và cô ấy biết, đó là một lời nhắc nhở tinh tế về sự tồn tại của bí mật của chúng tôi. Tôi đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.

Trên xe buýt đến trường, chúng tôi duy trì khoảng cách. Tôi đeo tai nghe, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mọi giác quan đều nhận biết được từng cử động nhỏ của Hạ. Khi xe phanh gấp, Hạ không lùi lại nữa. Vai cô ấy áp sát vào vai tôi, chỉ trong tích tắc, nhưng cô ấy không vội vàng rút lui như mọi lần.

Sự thân mật có chủ đích này là một loại ngôn ngữ mới giữa chúng tôi.

Tại trường, chúng tôi quay lại vai diễn của mình: Minh lạnh lùng (lớp 12) và Hạ kín đáo (lớp 11).

Giờ giải lao, tôi đang đứng cạnh tủ đựng đồ thì thấy Khôi tiến đến tủ đồ của Hạ, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ. Tôi lập tức cảm thấy khó chịu. Khôi là người đầu tiên thách thức vai trò của tôi trong cuộc đời Hạ, dù hắn không biết gì về Giao ước của chúng tôi.

Hạ mở tủ đồ. Khôi mỉm cười, đưa chiếc hộp ra. "Quà chào mừng. Là chiếc vòng tay may mắn."

Hạ hơi bối rối. Cô ấy luôn lịch sự nhưng có phần dè dặt với Khôi. "Cảm ơn cậu, Khôi, nhưng tớ không nhận được đâu."

"Cứ nhận đi, tớ không có ý gì khác đâu," Khôi nói, cố ý chạm nhẹ vào tay Hạ khi đưa quà.

Khoảnh khắc Khôi chạm vào tay Hạ, cơn ghen tuông mà tôi cố kìm nén suốt mấy ngày qua bùng lên. Tôi không nghĩ ngợi. Tôi lập tức bước đến.

"Hạ, ba mẹ nhờ em đưa anh chìa khóa nhà," tôi nói, giọng trầm và lạnh lùng, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Khôi.

Hạ quay sang tôi, ánh mắt cô ấy đầy ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ này. Cô ấy hiểu ngay rằng đây không phải là nhiệm vụ, mà là một hành động can thiệp của tôi.

"À, vâng," Hạ đáp, tay vẫn còn cầm chiếc hộp quà Khôi đưa.

Tôi không đợi. Tôi đặt tay lên lưng Hạ, ngay vị trí phía trên eo. Đây là một cái chạm hoàn toàn không cần thiết đối với một người anh họ. Nó mang tính sở hữu, công khai và đầy uy hiếp.

"Chúng ta đi thôi," tôi nói, lực ngón tay tôi siết nhẹ lên lưng cô ấy, như một lời nhắc nhở thầm kín và một lời tuyên bố gửi đến Khôi.

Khôi nhìn cái chạm tay đó, nhìn thẳng vào mắt tôi, với ánh mắt đầy thù địch và nghi ngờ. Hắn ta hiểu, hành động này đã vượt quá giới hạn của tình anh em.

"Hóa ra là anh họ. Chào anh, Minh," Khôi nói, giọng gằn lên.

Tôi chỉ gật đầu lạnh lùng, rồi kéo Hạ đi. Bàn tay tôi vẫn đặt trên lưng cô ấy.

Khi chúng tôi khuất khỏi hành lang, Hạ lập tức thoát khỏi vòng tay tôi.

"Anh Minh! Anh làm gì vậy? Sao anh lại làm vậy với Khôi?" Hạ thì thầm, vừa giận dữ vừa bối rối.

"Em thật sự định nhận quà của hắn ta sao?" tôi hỏi ngược lại, giọng tôi vẫn chưa hết căng thẳng.

"Đó là phép lịch sự! Em đã nói em không nhận rồi! Anh không có quyền làm vậy!" Hạ phản bác.

"Anh có quyền," tôi nói, đẩy cô ấy nhẹ nhàng vào góc khuất của cầu thang. "Anh có quyền khi em đã đồng ý với anh về mọi chuyện tối qua. Em đã quên Giao ước rồi sao?"

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm. Lúc này, khuôn mặt Hạ đã đỏ bừng vì sự tức giận và xấu hổ, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn không lảng tránh. Cô ấy cũng không đẩy tôi ra.

"Em không quên," Hạ nói, giọng cô ấy hạ xuống, mang theo sự thách thức và mềm yếu. "Nhưng anh không được hành động công khai như vậy. Chúng ta đã thống nhất giữ bí mật."

Tôi thở dài, cơn giận tan biến khi nhìn thấy sự giằng xé trong mắt cô ấy. Tôi nâng tay lên, vuốt nhẹ mái tóc cô ấy, rồi trượt ngón cái dọc theo đường viền xương quai xanh lộ ra sau cổ áo đồng phục.

"Anh xin lỗi," tôi thì thầm. "Anh không kiềm chế được. Thấy hắn ta chạm vào em... anh không chịu được."

Sự thú nhận yếu đuối này là vũ khí của tôi. Nó ngay lập tức làm Hạ mềm lòng.

Hạ nghiêng đầu, chấp nhận cái chạm của tôi. "Được rồi. Nhưng đừng để chuyện này xảy ra nữa. Em không muốn bị nghi ngờ."

"Sẽ không đâu," tôi hứa, nhưng trong lòng tôi biết, sự ghen tuông và sự sở hữu này sẽ là thử thách lớn nhất cho Giao ước Bí mật của chúng tôi. Chúng tôi đã chính thức bước vào một trò chơi mạo hiểm, nơi sự căng thẳng bên ngoài có thể phơi bày sự thân mật bên trong bất cứ lúc nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×