cô gái siêu năng lực

Chương 1: Ngày bình thường bất thường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm thứ Hai, Linh tỉnh dậy với cảm giác… bình thường đến mức buồn tẻ. Chuông báo thức vang lên đều đều, nhưng thay vì háo hức lao xuống bếp làm một tách cà phê nóng hổi, cô lại kéo chăn trùm đầu và tự nhủ: “Lại một ngày bình thường… và tẻ nhạt như chính mình.”

Căn phòng nhỏ xinh xắn của Linh, với tông màu pastel dịu mắt, chẳng có gì nổi bật ngoài một cái bàn làm việc đầy giấy tờ và chiếc laptop cũ kỹ. Cô vừa bật laptop lên để kiểm tra email công ty, vừa thầm ước một điều gì đó khác thường, dù chỉ là một cơn gió lạ, một cuộc gọi bất ngờ, hoặc… một siêu năng lực bùng phát trong người cũng được.

“Ơ… không thể nào,” Linh tự nhủ, nhìn vào màn hình laptop. Email đầu tiên trong hộp thư đến là từ sếp: “Nhớ gửi báo cáo tuần trước trước 9h sáng. Nếu muộn, đừng hỏi lý do nhé.” Linh thở dài. Đúng là “bình thường” quá rồi.

Cô vừa bước ra khỏi nhà, mặc chiếc áo khoác dày và túi xách lộn xộn, vừa định đi xe buýt thì… một tên ăn trộm xuất hiện. Anh chàng này nhìn hơi hèn hạ, áo mưa rách, nhưng bước đi lén lút, mắt dán vào cô gái bên kia đường. Linh chỉ kịp nhận ra hành động của hắn khi hắn vụt tới, giật túi xách của một bà cụ đi ngang qua.

“Ê… cậu! Đưa lại cho bà ấy!” Linh hét lên, nhưng tất nhiên, tên trộm chẳng quan tâm. Và trước khi cô kịp phản ứng, một điều kỳ lạ xảy ra: bàn tay Linh bỗng căng ra, như có một luồng sức mạnh trỗi dậy trong cơ thể. Chẳng cần suy nghĩ, cô lao về phía tên trộm.

Chỉ trong một nháy mắt, túi xách bay trở lại tay bà cụ, còn tên trộm thì… văng ra đường, ngã chúi xuống bùn. Linh đứng đó, tim đập thình thịch, tự hỏi: “Chuyện vừa rồi… là gì vậy?”

Người đi đường nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, một số còn cười khúc khích, tưởng cô chỉ đang diễn tập một cảnh phim hành động. Linh thì cảm thấy toàn thân nóng bừng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cô biết một điều chắc chắn: mình không còn bình thường nữa.

Trên đường đi làm, Linh cố gắng “kiểm soát” cảm xúc của mình. Mỗi khi nhấn chân ga, hay cảm thấy giận dữ với xe cộ chen lấn, cô lại cảm thấy cơ thể căng lên như thể có một luồng điện chạy khắp người. Cô chợt nghĩ: “Nếu mỗi lần mình tức giận là mỗi lần dùng sức mạnh… thì tôi sẽ trở thành một cơn bão sống động giữa phố phường mất thôi.”

Đến công ty, mọi thứ có vẻ vẫn bình thường. Đồng nghiệp chào hỏi nhau, tiếng máy in, tiếng gõ bàn phím vang lên đều đều. Linh ngồi vào bàn, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí cô cứ quay lại hình ảnh tên trộm bị văng xuống bùn.

Đúng lúc đó, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai. Linh quay lại, thấy Minh, anh chàng lập trình viên mới chuyển về phòng bên cạnh, đang nhìn cô với ánh mắt pha lẫn tò mò và… một chút tinh nghịch.

“Cậu… vừa làm gì đó trên đường à?” Minh hỏi, nghiêng đầu nhìn.

Linh đỏ mặt, lắp bắp: “À… không… chỉ… là… cứu người thôi.”

“Ồ, cứu người hả? Nhìn như một cảnh trong phim hành động vậy.” Minh cười. Ánh mắt anh ấy làm Linh cảm thấy vừa xấu hổ vừa thích thú. Cô lập tức cúi gằm mặt vào màn hình máy tính, tự nhủ: “Đừng để ai biết, đừng để ai biết…”

Nhưng Linh nhanh chóng nhận ra một điều: giữ bí mật sức mạnh không hề dễ dàng. Chỉ một phút lơ đễnh, một cơn giận nhỏ thôi cũng đủ làm cô bắn ra sức mạnh. Và nếu điều đó xảy ra ngay tại công ty, hoặc trước mặt Minh, chắc chắn cô sẽ… chẳng còn bình thường nữa.

Buổi trưa, Linh đi ăn một mình, ngồi trên ghế đá công viên. Cô nhắm mắt, cố gắng hít thở thật sâu, nhưng trong lòng vẫn rộn ràng. Sức mạnh ấy… kỳ diệu, nhưng cũng đáng sợ. Cô vừa cảm thấy mạnh mẽ, vừa cảm thấy cô đơn.

Bất ngờ, điện thoại reo lên. Tin nhắn từ Minh:

“Tối nay rảnh không? Có việc muốn nhờ. Không quan trọng đâu, chỉ là… thú vị một chút.”

Linh nhìn tin nhắn, tim đập nhanh. Một phần cô muốn từ chối, nhưng phần khác lại tò mò. Có lẽ, thế giới bình thường của cô đã thay đổi từ sáng nay. Và có lẽ… Minh chính là người sẽ bước vào thế giới ấy cùng cô.

Khi hoàng hôn buông xuống thành phố, Linh đứng trên ban công căn hộ, ngắm ánh đèn vàng nhấp nháy. Cô mỉm cười, tự nhủ: “Bình thường đã chấm dứt… và mình, Linh, sẽ không còn là cô gái bình thường nữa.”

Và một cơn gió nhẹ lướt qua, như muốn nhắn nhủ rằng: ngày bình thường bất thường chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×