cô gái siêu năng lực

Chương 2: Sức mạnh đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy với một cảm giác vừa phấn khích vừa lo lắng. Cơn sự kiện hôm qua vẫn còn hiện rõ trong đầu cô: chính tay cô đã… “ném bay” tên trộm như trong phim hành động. Ngay cả khi nghĩ lại, Linh vẫn thấy tim mình đập mạnh.

“Tôi phải… tìm cách kiểm soát nó thôi,” Linh tự nhủ. Và với quyết tâm ấy, cô bắt đầu ngày mới. Nhưng có một vấn đề: cô hoàn toàn chưa biết sức mạnh của mình giới hạn đến đâu.

Trên đường đi làm, Linh thử kiểm tra phản xạ của cơ thể: cô cố gắng nhấc cái thùng rác nặng bằng một tay—và thật bất ngờ, thùng rác bay lên cao, hạ xuống ngay bên cạnh cô, may mà không vỡ. Linh hốt hoảng: “Ôi trời, mình vừa… vừa làm gì vậy?”

Cô nhanh chóng rút lui, bước vào một quán cà phê ven đường. Ngồi xuống, Linh nhìn đôi tay run run, nhịp tim vẫn tăng nhanh. Cô lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi… bình tĩnh. Sức mạnh chỉ xuất hiện khi cảm xúc mạnh. Như vậy mình chỉ cần giữ bình tĩnh là xong.”

Nhưng giữ bình tĩnh thì dễ nói hơn làm. Chỉ vài phút sau, một cặp đôi va vào bàn Linh, làm đổ cốc cà phê. Chẳng cần suy nghĩ, cô cảm thấy cơ thể căng lên một lần nữa. May thay, cơn sức mạnh chưa bùng phát, nhưng Linh đã hiểu: mỗi lần tức giận hay lo lắng, cơ thể cô phản ứng như bật công tắc siêu năng lực.

Trong lúc Linh loay hoay với bản thân, điện thoại reo. Tin nhắn từ Minh:

“Hôm nay có rảnh không? Mình biết một nơi thú vị, muốn chỉ cho cậu xem.”

Linh nhìn màn hình, tim đập lỡ nhịp. Mặc dù còn hơi bối rối, cô vẫn nhắn lại:

“Được, hẹn 7 giờ tối nhé.”

Cả ngày làm việc trôi qua khá bình thường, nhưng Linh vẫn cảm thấy tâm trí mình liên tục quay về việc… kiểm soát sức mạnh. Cô tranh thủ giờ nghỉ trưa để ra sân sau công ty, tập thử một vài cử động nhẹ. Khi cô giơ tay thử nhấc một chiếc ghế kim loại, ghế bay lên… và rơi ngay xuống chân một nhân viên đang đi ngang. Linh hốt hoảng chạy tới:

“Ôi trời ơi, em xin lỗi!”

Nhân viên nhìn cô với ánh mắt nửa sợ hãi nửa ngạc nhiên, còn Linh thì đỏ bừng mặt. Cô biết rằng nếu không kiểm soát được, mọi thứ sẽ trở nên… thảm họa.

Buổi tối, Linh đến địa điểm Minh hẹn: một quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp. Minh đã ngồi đó từ trước, cầm một tách trà nóng, ánh mắt anh dịu dàng nhưng tràn đầy tò mò.

“Chào Linh,” Minh cười. “Mình biết cậu hôm qua đã… giúp người ngoài đường. Ấn tượng đấy.”

Linh đỏ mặt, lắp bắp: “À… chỉ là… tình cờ thôi.”

Minh nghiêng đầu, đôi mắt tinh tế như muốn đọc mọi suy nghĩ của cô: “Cậu có chắc là ‘chỉ là tình cờ’ không?”

Linh im lặng, tim đập thình thịch. Cô biết Minh đã biết một phần bí mật của mình. Nhưng thay vì lo sợ, cô cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Cuối cùng cũng có người hiểu cô… ít nhất là một chút.

Minh dẫn Linh ra một con hẻm nhỏ, nơi anh nói là có “một thử thách thú vị”. Anh đưa cho cô một quả bóng cao su, ánh mắt lấp lánh: “Thử tưởng tượng cậu có thể làm gì với quả bóng này, Linh. Chỉ cần dùng… sức mạnh của mình.”

Linh hít một hơi sâu. Cô giơ tay, ép bản thân phải giữ bình tĩnh. Ban đầu quả bóng chỉ rung nhẹ, nhưng khi Linh cảm thấy hơi tức giận vì bóng rơi xuống đất một vài lần, quả bóng bay lên không trung, xoay vòng như một viên cầu lửa. Minh vừa nhìn vừa cười khúc khích:

“Quá tuyệt vời! Cậu đang điều khiển nó mà không hề nghĩ quá nhiều!”

Linh nhìn quả bóng lơ lửng, rồi lại nhìn Minh, cười ngượng ngùng: “Mình… mình còn phải học cách kiểm soát nhiều lắm.”

Minh tiến gần, giọng nghiêm túc nhưng vẫn ấm áp: “Không sao, mình sẽ giúp cậu. Chúng ta sẽ luyện tập cùng nhau. Và Linh… đừng sợ, dù có gì xảy ra, mình vẫn ở đây.”

Linh cảm thấy tim mình rung lên. Câu nói đơn giản ấy khiến cô cảm thấy vừa an toàn, vừa hạnh phúc. Lần đầu tiên kể từ khi sức mạnh xuất hiện, cô không còn cảm giác cô đơn.

Nhưng rồi, một tiếng động lớn vang lên từ phía phố: một chiếc xe máy lao thẳng về phía họ, va vào một thùng rác. Linh giật mình, cơ thể căng lên, quả bóng văng ra khỏi tay cô và… bắn thẳng vào cửa kính quán cà phê, vỡ tan.

Minh hét lên: “Linh! Cẩn thận!”

Linh đỏ mặt, vừa hốt hoảng vừa muốn cười: “Ôi trời… mình chưa kiểm soát được nó hoàn toàn!”

Cả hai nhìn nhau, cùng cười giữa tình huống hỗn loạn. Linh biết rằng từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường nữa. Và hơn hết, Minh sẽ đồng hành cùng cô trong mỗi thử thách, mỗi phi vụ hài hước, và có thể… cả trong những cảm xúc lãng mạn mà cô chưa từng trải qua.

Khi đêm buông xuống, Linh bước ra ngoài, ngắm thành phố dưới ánh đèn vàng. Cô mỉm cười, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể, và tự nhủ:

“Mình có thể làm được. Mình sẽ học cách kiểm soát, và… sống với sức mạnh này. Nhưng trước hết, mình sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc, dù là điên rồ hay hài hước.”

Và Linh biết một điều chắc chắn: ngày bình thường bất thường của cô chỉ mới bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×