Đêm xuống, thành phố chìm trong ánh sáng vàng nhạt, nhưng Linh và Minh biết rằng đêm nay sẽ không yên bình. Từ sau cuộc đột kích kho chứa trước đó, họ thu thập được manh mối quan trọng, dẫn tới một địa điểm khả nghi – một khu xưởng cũ nằm sâu trong hẻm tối, nơi tổ chức đứng sau đang hoạt động.
Linh đứng nép sau Minh, tim đập thình thịch, ánh mắt căng như dây đàn. “Anh… liệu chúng ta có đủ sức đối mặt với họ không?” cô thì thầm, giọng run run.
Minh quay lại, nắm chặt tay cô: “Cậu đã luyện tập, và mình ở bên cậu. Chúng ta sẽ phối hợp nhịp nhàng. Cứ bình tĩnh, từng bước một.”
Họ lẻn vào khu xưởng, ánh đèn pin xuyên qua lớp bụi dày, tạo nên những bóng đen chập chờn trên tường. Không gian yên tĩnh đến mức mỗi bước chân đều vang vọng, khiến Linh phải nhịn thở.
Ngay khi họ tiến gần vào trung tâm xưởng, từ bóng tối xuất hiện vài tên tay sai, ánh mắt sắc lạnh. Linh cảm nhận cơ bắp căng lên, sức mạnh trỗi dậy nhưng vẫn phải kiềm chế.
Minh hạ giọng: “Đây là lúc phối hợp. Cậu nâng vật nặng, mình sẽ tạo hiệu ứng ánh sáng để làm chúng lúng túng.”
Linh hít sâu, nâng một thùng rác lớn, hất về phía tên lính đứng gần. Tên này giật mình, ngã nhào vào một đống thùng cũ, khiến các tay sai còn lại hoảng loạn. Minh tận dụng lúc đó, nhảy lên, sử dụng đèn pin chiếu sáng vào mắt chúng, khiến chúng mù tạm thời.
Một cảnh hài hước xảy ra: Linh nâng quá mạnh, thùng rác va vào một chiếc kệ cũ, làm một vài chai lọ rơi xuống, suýt trúng Minh. Anh vội vàng né tránh, đồng thời trêu cô: “Cậu đúng là siêu năng lực hài hước! Cẩn thận thôi!”
Linh đỏ mặt, vừa căng thẳng vừa bối rối: “Anh… anh lúc nào cũng đúng lúc!”
Tiếp tục tiến vào sâu hơn, họ phát hiện một căn phòng chứa hồ sơ và nhiều thiết bị điện tử. Minh nhanh tay thu thập dữ liệu, trong khi Linh đứng cảnh giác, cơ bắp căng sẵn. Bỗng một nhóm tay sai khác xuất hiện từ lối đi phụ, bắt đầu bao vây họ.
Linh phản xạ, hất một thùng rác về phía nhóm tay sai, tạo khoảng trống. Minh lao vào, sử dụng một cây gậy dài quơ quanh, phối hợp với Linh tránh né các vật thể ném ra. Cao trào hành động khiến tim họ đập nhanh, mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt vẫn chạm nhau trong khoảnh khắc đầy tình cảm.
Một tay sai xông vào gần Linh, cô nâng một tấm ván gỗ chắn trước mặt, đồng thời lao tới hất hắn ra xa. Minh đứng cạnh, nắm tay cô tránh một cú đá, cả hai gần như áp sát vào nhau, tim đập mạnh. Khoảnh khắc này khiến cả hai nhận ra rằng, sức mạnh và sự phối hợp không chỉ là công cụ chiến đấu, mà còn là sợi dây tình cảm gắn kết.
Sau một hồi chiến đấu căng thẳng, Linh và Minh đẩy lùi toàn bộ tay sai, chiếm được căn phòng trung tâm. Họ tìm thấy những tài liệu quan trọng: sơ đồ hoạt động, nhật ký giao dịch, và một tấm ảnh mờ với bóng dáng một người đàn ông đứng trước nhóm tay sai – rõ ràng là kẻ cầm đầu tổ chức.
Linh run rẩy cầm tấm ảnh: “Anh… anh thấy không? Đây chính là kẻ đứng sau tất cả!”
Minh gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Chúng ta vừa mới nhìn thấy bóng dáng hắn. Nhưng cậu đã làm rất tốt, phối hợp tuyệt vời. Nếu không có cậu, mình không thể làm được.”
Linh đỏ mặt, nhưng cảm giác hạnh phúc lan tỏa: “Anh… anh thật sự tin tưởng mình sao?”
Minh nắm tay cô, giọng dịu dàng: “Hoàn toàn. Từ giờ, dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở bên cậu.”
Đêm đó, họ rút lui khỏi xưởng, mang theo tài liệu và manh mối quan trọng. Trên đường về, Linh và Minh vừa đi vừa trò chuyện, ánh mắt ánh lên sự tin tưởng và tình cảm ngày càng sâu sắc.
Linh biết chắc một điều: ngày bình thường bất thường của cô vừa bước sang một chương mới, đầy cao trào hành động, nguy hiểm, hài hước và lãng mạn, cùng người đồng hành đặc biệt – Minh.
Và cô biết rằng, tổ chức đứng sau chỉ mới lộ diện, những thử thách thực sự sẽ còn khắc nghiệt hơn. Nhưng với Minh bên cạnh, cô tin rằng không gì có thể đánh gục họ.