cô giáo dạy yoga của tôi

Chương 1: Hơi Thở Đầu Tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên An chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm đến một thứ gọi là "yoga". Với anh, cơ thể là một cỗ máy hiệu suất cao, được thiết kế để làm việc, lên kế hoạch và chinh phục các dự án kiến trúc trị giá hàng triệu đô la. Căng thẳng của anh không được giải quyết bằng những động tác uốn éo nhẹ nhàng, mà bằng những đêm thức trắng với bản vẽ CAD và ly cà phê đen không đường.

Nhưng lần này, vai anh đau nhói đến mức anh không thể xoay đầu qua gương chiếu hậu mà không nghe thấy tiếng kêu cót két. Bác sĩ khuyên anh tìm đến một liệu pháp vật lý nhẹ nhàng hơn, và sau một hồi tìm kiếm đầy miễn cưỡng trên mạng, anh đã đăng ký một lớp cơ bản tại Ananda Studio, một phòng tập nhỏ xinh ẩn mình trong một con hẻm yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với sự hào nhoáng của các tòa nhà anh thiết kế.

Anh bước vào, không khí bên trong ngay lập tức khiến lồng ngực anh dịu lại. Đó là một mùi hương không quen thuộc, ngọt ngào nhưng không gắt, pha trộn giữa trầm hương và một chút hương thảo mộc tươi mát. Ánh sáng vàng dịu từ những ngọn đèn lồng giấy treo trên trần nhà dường như nuốt chửng mọi góc cạnh sắc bén của thế giới bên ngoài.

"Chào mừng anh, Thiên An," một giọng nói vang lên.

Đó là cô.

Hạ Linh.

Cô giáo yoga của anh.

Cô đứng ở khu vực tiếp tân, mặc một bộ đồ tập màu xanh ngọc bích phẳng phiu, bó sát. Vẻ ngoài của cô không rực rỡ như những cô giáo thể dục mà anh từng thấy trên TV. Hạ Linh mang một vẻ đẹp thanh tao, điềm tĩnh, như một bức tượng đá quý được mài giũa qua năm tháng. Mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon dài, và đôi mắt cô—một màu nâu sâu thẳm—nhìn anh với sự tập trung tuyệt đối, không có chút tò mò thế tục nào.

"Tôi là Linh, hôm nay tôi sẽ hướng dẫn lớp cơ bản cho anh," cô nói, giọng cô trầm ấm và đều đặn, như một nhịp điệu tự nhiên.

Thiên An, người vừa thương lượng thành công hợp đồng lớn nhất sự nghiệp, bỗng thấy mình lắp bắp. "Chào cô Linh. Tôi... tôi hơi cứng."

Hạ Linh chỉ mỉm cười nhẹ. "Không sao. Cơ thể chúng ta đều có ngôn ngữ riêng. Nhiệm vụ của tôi là giúp anh lắng nghe nó."

Anh theo cô vào phòng tập. Thảm yoga được trải ngay ngắn, mỗi tấm đều được lau chùi cẩn thận. Anh chọn một vị trí ở cuối hàng, cố gắng hòa mình vào góc khuất, nhưng ánh mắt anh vẫn bị hút về phía cô giáo đang đứng ở trung tâm.

Khi lớp học bắt đầu, thế giới của Thiên An thu hẹp lại chỉ còn là cơ thể anh và giọng nói của cô.

"Hít sâu. Cảm nhận không khí làm căng lồng ngực... Thở ra. Thả lỏng mọi cơ bắp không cần thiết."

Anh cố gắng hít thở theo nhịp cô ra lệnh. Thật khó khăn. Anh quen với việc kiểm soát mọi thứ, nhưng hơi thở lại là thứ anh chưa bao giờ thực sự kiểm soát được.

Rồi đến các tư thế. Anh đã nghĩ yoga chỉ là kéo giãn cơ đơn giản. Anh đã nhầm.

Khi cô hướng dẫn thực hiện tư thế Adho Mukha Svanasana (Chó úp mặt), anh cảm thấy lưng dưới mình căng cứng đến mức gần như rách. Anh thở dốc, mồ hôi bắt đầu túa ra dưới lớp áo thun đắt tiền.

"Thiên An," giọng Hạ Linh vang lên ngay sau lưng anh, không hề cao, nhưng xuyên thẳng vào tai anh. "Hông anh cần cao hơn. Đừng cố gắng ép chân thẳng. Hãy để trọng lượng dồn vào lòng bàn tay."

Anh cố làm theo, nhưng chỉ khiến cơ bắp bị gồng cứng hơn. Anh cảm thấy mình thô kệch, vụng về, đối lập hoàn toàn với sự mềm mại phi thường của cô.

Và rồi, khoảnh khắc định mệnh xảy ra.

Hạ Linh bước lại gần. Sự hiện diện của cô mang theo mùi hương trầm hương quen thuộc, nhưng lần này gần hơn, nó quyện với hơi ấm nhẹ từ cơ thể cô. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên hông anh. Đó không phải là một cái chạm vội vàng. Bàn tay cô ấm áp, vững chãi, và vô cùng chuyên nghiệp. Ngón tay cô ấn nhẹ vào vùng cơ bị co rút, ngay nơi xương chậu của anh gặp cột sống.

"Thả lỏng cơ thắt lưng," cô thì thầm. "Anh đang gồng cứng nơi cần phải thả lỏng."

Thiên An lập tức cảm thấy toàn thân mình như bị điện giật. Đó chỉ là một cái chạm vật lý, một sự điều chỉnh tư thế đơn thuần, nhưng sự kết nối qua da thịt này mạnh mẽ hơn bất kỳ cái ôm nồng nhiệt nào anh từng trải qua. Cơ thể anh phản ứng một cách nguyên thủy, lồng ngực anh căng lên, không phải vì tư thế yoga, mà vì sự gần gũi bất ngờ này.

Khi cô dịch chuyển tay để nâng nhẹ vùng hông anh lên cao hơn một chút, anh có thể cảm nhận được độ mềm mại và sự linh hoạt tuyệt đối từ cơ thể cô qua lớp vải mỏng của cô. Anh chỉ kịp nhìn thấy một lọn tóc con vô tình rơi xuống thái dương cô, vương trên vầng trán lấm tấm mồ hôi. Trong khoảnh khắc đó, anh không thấy một cô giáo yoga nghiêm khắc, mà thấy một người phụ nữ hoàn hảo về mặt hình thể, toát ra sức mạnh nội tại kinh ngạc.

Cái chạm kết thúc, Hạ Linh lùi lại ngay lập tức, khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, như chưa có gì xảy ra.

"Tốt hơn rồi," cô nói, giọng đều đều, rồi cô quay đi hướng dẫn người khác.

Thiên An đứng đó, hơi thở vẫn chưa ổn định. Cả thế giới xung quanh anh dường như mờ đi. Mùi trầm hương vẫn còn vương lại trên da thịt anh nơi cô vừa chạm vào. Anh nhận ra, sự căng thẳng của anh không chỉ ở cơ bắp. Nó đã len lỏi vào tâm trí, được kích hoạt bởi vẻ đẹp mạnh mẽ và sự kiểm soát tuyệt đối của người phụ nữ này.

Anh đã đến đây để chữa trị vai đau. Nhưng anh nghi ngờ, mình sắp tìm thấy một loại cơn đau mới, một loại hấp dẫn tinh tế mà anh không có công cụ nào trong kiến trúc để phân tích hay kiểm soát được.

Lớp học tiếp diễn, nhưng Thiên An không còn tập trung vào việc hít thở nữa. Anh bắt đầu dõi theo cô, dõi theo cách ánh sáng lướt trên đường cong uyển chuyển của cô khi cô thực hiện Virasana (Tư thế Anh hùng). Anh biết, dù là vô tình hay hữu ý, anh đã bị mắc kẹt trong không gian tĩnh lặng này, và người phụ nữ mang mùi hương trầm hương kia chính là người nắm giữ chìa khóa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×