cô giáo dạy yoga của tôi

Chương 2: Luồng Điện Khác Lạ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên An trở lại Ananda Studio vào chiều thứ Tư, không phải vì anh đột nhiên yêu thích yoga, mà vì anh không thể ngừng nghĩ đến mùi trầm hương và cái chạm tay nhẹ nhàng, nhưng đầy quyền lực của Hạ Linh. Anh tự nhủ, chỉ là vì anh cần phải giải quyết dứt điểm cơn đau vai, một lý do hợp lý và chuyên nghiệp mà bộ não kiến trúc sư của anh chấp nhận được.

Lần này, phòng tập vắng hơn. Chỉ có khoảng sáu học viên, và điều đó có nghĩa là sự tương tác với cô giáo sẽ nhiều hơn. Tim anh đập thình thịch một cách khó hiểu khi Hạ Linh bước vào, vẫn với vẻ điềm tĩnh và chiếc áo tập màu tím than, tôn lên sự săn chắc nhưng mềm mại của cơ thể.

Anh trải thảm, cố gắng tạo ra khoảng cách an toàn với cô, nhưng có vẻ như định mệnh không muốn anh yên thân.

"Hôm nay chúng ta sẽ tập trung vào sự cân bằng và mở rộng hông," Hạ Linh thông báo, giọng cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Bài tập đầu tiên, Vrksasana (Tư thế Cái Cây), đã ngay lập tức vạch trần sự thiếu ổn định của Thiên An. Anh cố gắng dồn trọng lượng vào chân trụ, nhưng cơ thể anh run rẩy không kiểm soát. Cả cánh tay anh giơ lên trời cũng không vững chãi như những cành cây trong bão.

Hạ Linh di chuyển giữa các học viên, như một bóng hình không trọng lượng. Cô sửa tư thế cho một bà cô lớn tuổi, sau đó là một chàng trai trẻ. Mỗi lần cô lướt qua, Thiên An lại căng thẳng chờ đợi.

Và rồi, cô dừng lại trước anh.

"Thiên An, anh đang gồng vai quá mức," cô nói, mắt cô nhìn thẳng vào điểm giữa hai lông mày anh, một cử chỉ mang tính thiền định sâu sắc. "Thả lỏng. Cân bằng không đến từ sự cưỡng ép, mà từ sự buông bỏ."

Anh cố gắng thư giãn, nhưng sự hiện diện của cô ngay trước mặt khiến mọi dây thần kinh của anh căng như dây đàn.

"Tay anh," cô nói, và lần này, cô không chỉ chạm vào.

Hạ Linh đưa tay lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nắm lấy cổ tay phải đang run rẩy của anh. Cô giữ nó, từ từ kéo vai anh về phía sau một chút, tạo ra sự mở rộng cần thiết cho lồng ngực. Sau đó, cô dùng bàn tay còn lại đặt lên eo anh, ấn nhẹ xuống để cố định phần hông.

Đó là lần chạm kéo dài nhất.

Tay cô nắm cổ tay anh, ngón tay cái cô đặt ngay trên mạch đập của anh. Thiên An có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của da cô, sự mềm mại của ngón tay cô, và quan trọng hơn, anh cảm nhận được sự rung động mà cô đã vô tình tạo ra trong cơ thể anh.

Anh tự hỏi, liệu cô có cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của anh qua cổ tay này không?

Sự gợi cảm không đến từ vẻ hở hang, mà đến từ sự chuyên nghiệp tuyệt đối và sự gần gũi ngoài ý muốn. Cô đang hoàn toàn tập trung vào việc sửa tư thế, nhưng đối với Thiên An, đó là một hành động mang tính riêng tư sâu sắc. Cô đang thao tác với cơ thể anh, điều khiển anh, buộc anh phải tin tưởng và đầu hàng dưới sự dẫn dắt của cô.

"Thở ra," cô hướng dẫn, hơi thở cô phả nhẹ vào tai anh, tạo ra một luồng khí nóng rực. "Thả lỏng."

Anh thả lỏng. Vai anh hạ xuống, hông anh ổn định hơn. Sự cân bằng đến, không phải do anh tự lực, mà nhờ vào sự hỗ trợ vật lý của cô. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình hoàn toàn phụ thuộc vào người phụ nữ này.

Sau vài giây căng thẳng, Hạ Linh buông tay. Sự lạnh lẽo trở lại ngay lập tức. Cô lùi lại một bước, đôi mắt vẫn tĩnh lặng.

"Tốt," cô khen ngợi, rồi cô bước đi.

Thiên An gần như không thể giữ được tư thế Cái Cây nữa. Anh nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại nhịp thở. Anh nhận ra, anh khao khát cái chạm đó. Anh khao khát được cô chú ý, được cô sửa chữa, được cô kiểm soát cơ thể anh một lần nữa.

Buổi tập chuyển sang các tư thế gập người và mở hông, những động tác yêu cầu sự linh hoạt mà Thiên An hoàn toàn thiếu.

Khi thực hiện tư thế Trikonasana (Tam giác), anh chỉ có thể gập người được một nửa. Anh thở hổn hển.

Lần này, cô không đến ngay. Cô hướng dẫn các học viên khác trước. Thiên An lợi dụng cơ hội này để quan sát cô mà không bị bắt gặp.

Anh dõi theo cách cô uốn cong cơ thể. Sự uyển chuyển của cô không phải là sự mềm mại yếu ớt, mà là sự linh hoạt được rèn luyện từ ý chí sắt đá. Lớp vải bó sát trên người cô căng ra khi cô kéo căng các cơ, tạo thành những đường nét gợi cảm và mạnh mẽ. Anh bị cuốn hút bởi sự đối lập đó: sự kiểm soát tinh thần tuyệt đối của cô đối với cơ thể, trong khi anh chỉ là một mớ hỗn độn của sự căng thẳng và khao khát.

Cuối cùng, cô lại đến bên anh.

"Anh không thể chạm đất," cô nhận xét, không có ý chỉ trích, chỉ là sự thật.

"Tôi... tôi cần nhiều thời gian hơn," anh nói khẽ, cảm thấy xấu hổ.

Hạ Linh không nói gì. Cô quỳ xuống bên cạnh anh.

Anh đang gập người về phía chân phải. Hạ Linh khom người, đặt tay trái lên lưng anh, nhẹ nhàng ấn xuống để kéo dài cột sống anh. Bàn tay phải cô trượt xuống chân anh, dừng lại ở mắt cá chân. Bàn tay nhỏ bé của cô gần như ôm trọn mắt cá chân anh.

Cô ghé sát tai anh, giọng nói gần như là một tiếng thì thầm riêng tư: "Không phải chỉ là gập người. Anh phải mở rộng mình ra. Hãy tưởng tượng anh đang cho phép ánh sáng đi qua eo và hông mình."

Khoảnh khắc đó, Thiên An cảm thấy như thể cô đang thực sự nhìn thấy bên trong anh. Không chỉ là cơ bắp, mà còn là sự căng thẳng tinh thần mà anh đã khóa chặt bấy lâu. Hơi thở anh nghẹn lại. Anh có thể ngửi thấy mùi dầu xoa bóp nhẹ nhàng trên da cô, và mùi hương tự nhiên của chính cô.

Cái chạm lần này còn sâu sắc hơn lần trước. Bàn tay cô đặt ở mắt cá chân anh, nơi cơ thể anh dễ tổn thương nhất. Bàn tay còn lại đặt trên lưng anh, dẫn dắt anh. Giữa hai người họ là một sự giao tiếp hoàn toàn bằng cơ thể.

Anh cảm thấy cơ bắp anh thả lỏng theo ý muốn của cô. Anh gập sâu hơn một chút. Một cảm giác nhẹ nhõm và kích thích dâng trào cùng một lúc.

"Tốt lắm," cô thì thầm.

Cô rút tay ra. Khoảnh khắc thân mật đó chấm dứt.

Thiên An đứng thẳng dậy, cảm thấy mình vừa trải qua một cuộc đấu vật căng thẳng hơn bất kỳ buổi họp ban quản trị nào. Anh nhận ra mình không thể tiếp tục với những lớp đông người này. Sự căng thẳng quá lớn.

Khi lớp học kết thúc, Thiên An nán lại. Anh đợi các học viên khác ra về. Anh bước đến gặp Hạ Linh, người đang thu dọn thảm tập của mình một cách gọn gàng.

"Cô Linh," anh gọi, giọng anh trầm và quyết đoán như khi anh ký kết hợp đồng.

Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô vẫn giữ sự tĩnh lặng đó.

"Tôi muốn đăng ký các buổi học riêng, 1-1. Bắt đầu từ tuần sau," anh nói, không giải thích gì thêm.

Hạ Linh giữ im lặng vài giây, như đang cân nhắc. Cuối cùng, một nụ cười gần như không thể nhận ra nở trên môi cô.

"Được thôi, Thiên An. Tôi sẽ gửi lịch trống của tôi cho anh qua email. Tuy nhiên," cô ngập ngừng, "các buổi học riêng sẽ đòi hỏi sự tập trung và cường độ cao hơn. Anh đã sẵn sàng chưa?"

Thiên An nhìn thẳng vào mắt cô. Sự sẵn sàng của anh không phải là cho các động tác yoga, mà là cho bất cứ điều gì sẽ xảy ra giữa hai người họ trong căn phòng vắng vẻ này.

"Tôi đã sẵn sàng," anh trả lời, giọng anh chắc chắn, nhưng trong lòng anh biết, đây chính là sự khởi đầu của một cuộc phiêu lưu mà anh không hề có bản vẽ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×