Buổi học riêng tiếp theo diễn ra vào một buổi tối cuối tuần, khi thành phố chìm trong sự tĩnh lặng khác thường. Thiên An đến với một tâm trạng không hề tĩnh lặng. Sự kiện đi uống trà hôm trước đã đốt cháy mọi lớp vỏ bọc lý trí của anh.
Anh bước vào studio. Hôm nay, Hạ Linh không bắt đầu bằng hơi thở hay thiền định. Cô trực tiếp đi vào vấn đề: Tư thế Trồng Chuối Đứng Đầu (Sirsasana)—một tư thế cân bằng đảo ngược, đòi hỏi sự tập trung, sức mạnh và lòng tin tuyệt đối.
"Anh muốn sự kiểm soát hoàn toàn khác, Thiên An. Đây là nó. Tư thế này buộc anh phải buông bỏ trọng lực và tin rằng đầu anh có thể nâng đỡ cơ thể anh," Hạ Linh nói, ánh mắt cô đầy thách thức.
Thiên An quỳ xuống thảm. Hạ Linh hướng dẫn anh cách đặt khuỷu tay và đầu xuống sàn, tạo thành một khung đỡ vững chắc. Khi anh cố gắng dùng lực đẩy chân lên, anh loạng choạng và gần như ngã.
"Không được vội vàng," Hạ Linh nhẹ nhàng nhắc nhở. "Sirsasana không phải là một cuộc chiến. Anh phải thuận theo nó."
Cô quỳ xuống bên cạnh anh, mái tóc đen mượt của cô lướt qua vai anh. Cô đặt hai tay lên hông anh.
"Anh phải cảm nhận được cơ thể mình thẳng hàng, như một cây cột. Bây giờ, hãy dùng lực siết bụng, nhẹ nhàng nâng chân lên."
Thiên An cố gắng, và lần này, anh cảm thấy cơ thể mình được nâng đỡ. Hạ Linh nhẹ nhàng đỡ hông anh, chỉ đủ để anh có cảm giác an toàn mà không hoàn toàn dựa dẫm vào cô. Anh từ từ nhấc chân lên, cảm thấy máu dồn xuống đầu. Thế giới đảo ngược.
Trong tư thế đảo ngược đó, toàn bộ sự lo lắng, căng thẳng của Thiên An dường như bị dòng máu cuốn trôi. Anh ở trong một trạng thái dễ bị tổn thương nhất, với cô giáo là người duy nhất giữ anh không bị ngã.
"Rất tốt," Hạ Linh thì thầm, giọng cô vang lên ngay sát anh. "Bây giờ, hít sâu. Giữ sự cân bằng."
Họ giữ tư thế đó trong một khoảnh khắc dài, tĩnh lặng. Bàn tay Hạ Linh ở ngay hông anh, một sự tiếp xúc cực kỳ thân mật và gợi cảm. Cô đang đỡ anh, kiểm soát sự ổn định của anh, và Thiên An cảm thấy sự tin tưởng của mình dành cho cô đã đạt đến đỉnh điểm.
Khi Hạ Linh từ từ hạ anh xuống, cô không buông ra ngay. Cô ôm lấy hông anh, giữ anh trong tư thế nghỉ ngơi ngắn. Khoảnh khắc ôm nhau đó, tuy ngắn ngủi, lại là sự giao tiếp thể xác mãnh liệt nhất của họ cho đến nay.
"Anh đã làm được. Anh đã buông bỏ sự kiểm soát," Hạ Linh nói, cô lùi lại.
Thiên An nằm ngửa, nhìn lên cô. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng một tiếng rầm lớn vang lên từ bên ngoài, kèm theo tiếng nước đổ ầm ầm.
Một cơn mưa rào nhiệt đới bất chợt ập xuống. Tiếng mưa đập vào mái tôn và cửa sổ studio mạnh đến nỗi nuốt chửng mọi âm thanh khác.
Hạ Linh nhìn ra ngoài cửa sổ. "Ôi, mưa lớn quá. Có lẽ anh sẽ phải chờ một lát rồi."
Cơn mưa đã tạo ra một không gian cô lập hoàn hảo. Điện thoại của cả hai đều bị ngắt kết nối bởi sự tĩnh lặng đột ngột này. Không còn bất kỳ sự xao nhãng nào từ thế giới bên ngoài. Chỉ còn hai người họ, trong phòng tập ấm áp, ngập tràn mùi trầm hương.
Họ ngồi cạnh nhau trên thảm tập, im lặng lắng nghe tiếng mưa. Sự im lặng này không còn khó xử, mà là sự căng thẳng chứa đựng khao khát.
Thiên An phá vỡ sự im lặng. "Cô có thể cho tôi biết về vết sẹo đó không, Linh?"
Câu hỏi này là một sự xâm nhập sâu sắc vào đời tư của cô, nhưng cơn mưa lớn dường như cho phép mọi rào cản bị phá vỡ.
Hạ Linh quay sang nhìn anh. Cô không tức giận hay khó chịu. Cô thở dài, nhìn xuống bàn tay mình.
"Đó là từ một tai nạn xe hơi, nhiều năm trước," cô nói khẽ. "Tôi đã bị thương nặng. Yoga không chỉ chữa lành cơ thể tôi. Nó chữa lành lòng kiêu hãnh của tôi. Nó dạy tôi chấp nhận rằng tôi không hoàn hảo."
Cô nhẹ nhàng kéo áo lên một chút, để lộ vết sẹo mờ. Lần này, cô tự nguyện chia sẻ bí mật đó.
"Tôi đã từng là một người hoàn hảo. Tôi muốn kiểm soát mọi thứ. Vết sẹo này là lời nhắc nhở rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng nằm trong tầm tay tôi. Anh cũng vậy, Thiên An. Anh cần chấp nhận những vết sẹo của mình."
Khi cô nói, Thiên An đưa tay ra. Anh không chạm vào vết sẹo ngay lập tức. Anh chạm vào eo cô, ngay phía trên vết sẹo. Bàn tay anh ấm áp và vững chãi. Anh nhẹ nhàng di chuyển ngón cái, tạo thành một vòng tròn xoa dịu trên da cô.
"Tôi đã không đến đây để chữa lành. Tôi đến đây vì cô," anh thú nhận, giọng anh trầm và chân thành. "Linh. Tôi đã bị cô cuốn hút từ khoảnh khắc đầu tiên. Sự điềm tĩnh của cô, sự mạnh mẽ của cô. Sự thật là, tôi không biết tôi đang làm gì nữa. Nhưng tôi không thể quay đầu lại."
Hạ Linh nhắm mắt lại. Cái chạm nhẹ nhàng của anh trên eo cô đã làm rung chuyển sự điềm tĩnh của cô.
"Thiên An," cô nói, giọng cô đầy sự đấu tranh. "Anh là học viên của tôi. Tôi là giáo viên của anh. Đây là ranh giới mà tôi không được phép vượt qua."
"Nhưng cô có muốn không?" anh thì thầm, đưa tay kia lên, áp vào má cô. Anh dùng ngón tay cái vuốt nhẹ dưới mắt cô. Sự dịu dàng đó là một lời mời gọi.
Anh nghiêng người lại gần. Hơi thở họ hòa vào nhau. Anh cảm nhận được mùi hương của cô, ngọt ngào và tinh khiết.
Hạ Linh mở mắt. Trong ánh sáng mờ ảo và tiếng mưa, cô nhìn thấy sự khao khát không thể che giấu trong mắt anh. Lòng kiêu hãnh và sự kiểm soát của cô cuối cùng cũng sụp đổ. Cô không đẩy anh ra. Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu vào lòng bàn tay anh.
"Anh đã phá vỡ mọi quy tắc của tôi," cô thở dốc.
"Tôi biết," anh nói, giọng anh khàn đặc. "Và tôi muốn phá vỡ thêm nữa."
Anh từ từ cúi xuống. Nụ hôn đầu tiên của họ không phải là một sự vội vàng hay một sự bùng nổ, mà là sự từ tốn, khám phá. Môi họ chạm nhau một cách nhẹ nhàng, thăm dò, như thể họ đang thực hiện một tư thế yoga đòi hỏi sự kiên nhẫn và cân bằng tuyệt đối.
Nụ hôn sâu hơn, mang theo sự khao khát đã bị dồn nén suốt nhiều tuần. Bàn tay anh siết nhẹ eo cô, kéo cô lại gần. Cô đáp lại, vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn nữa.
Tiếng mưa bên ngoài vẫn trút xuống như vũ bão, nhưng trong studio, mọi thứ đã trở nên im lặng và riêng tư. Hai người họ đã hoàn toàn buông bỏ sự kiểm soát, đầu hàng trước cảm xúc mãnh liệt hơn bất kỳ bài tập nào.
Khi họ dứt ra, Hạ Linh tựa trán vào trán anh, hơi thở cô gấp gáp và nóng bỏng.
"Chúng ta... chúng ta không thể..." cô thều thào, nhưng hành động của cô lại hoàn toàn trái ngược.
Thiên An giữ chặt cô. "Chúng ta có thể, Linh. Chúng ta phải. Em biết điều đó." Anh đã chuyển từ "cô" sang "em" một cách tự nhiên.
Hạ Linh nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở và sự vững chãi của anh. Cơn mưa đã cô lập họ, và sự cô lập này là lời mời gọi không thể chối từ.