cô giáo dạy yoga của tôi

Chương 7: Sự Thoát Ly


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai ngày sau buổi tập Tư thế Đôi, Thiên An nhận được một tin nhắn đơn giản từ Hạ Linh, không phải qua email công việc, mà là qua ứng dụng nhắn tin cá nhân—một bước tiến nhỏ nhưng mang tính cách mạng trong mối quan hệ của họ.

"Thiên An, tôi cần mua thêm thảm tập mới. Chiều nay tôi sẽ ghé qua cửa hàng ở Quận 3. Anh có rảnh để đi cùng không?"

Đó là một lời mời công việc, nhưng lại được gửi vào ngày nghỉ của cả hai. Thiên An mỉm cười, cảm nhận được sự tinh tế của cô. Cô tạo ra một lý do chuyên nghiệp để anh có thể chấp nhận mà không cảm thấy vội vàng.

"Tôi rảnh. Tôi sẽ qua đón cô. Mấy giờ?" anh trả lời ngay lập tức, không để bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Ba giờ chiều. Thiên An đậu chiếc xe sang trọng của mình cách Ananda Studio một đoạn. Anh muốn tránh sự chú ý của bất kỳ học viên nào. Anh mặc một chiếc áo sơ mi linen màu xanh nhạt, không phải vest, không phải đồ tập, cảm thấy như thể anh đang trốn thoát khỏi chính cuộc đời mình.

Hạ Linh bước ra. Cô không còn mặc đồ tập.

Khoảnh khắc cô xuất hiện, Thiên An cảm thấy nhịp tim mình ngừng lại.

Hạ Linh hôm nay là một người hoàn toàn khác. Cô mặc một chiếc váy maxi màu kem, chất liệu cotton mềm mại, dài đến mắt cá chân. Mái tóc đen dài được thả xõa tự nhiên, hơi uốn lượn nhẹ nhàng. Cô chỉ trang điểm rất nhẹ, nhưng vẻ ngoài này lại gợi cảm và nữ tính hơn bất kỳ bộ đồ tập nào. Cô không còn là cô giáo yoga điềm tĩnh, kiểm soát mọi hơi thở; cô là một người phụ nữ mềm mại, dễ gần và đẹp đến nao lòng.

"Xin lỗi, tôi hy vọng không bắt anh chờ lâu," cô nói, nụ cười cô hôm nay tự nhiên và rạng rỡ.

"Không hề," Thiên An đáp, giọng anh hơi trầm hơn bình thường. Anh mở cửa xe cho cô, cảm thấy hơi vụng về với hành động lịch thiệp quen thuộc của mình. "Trông cô... khác quá, Linh."

Hạ Linh mỉm cười. "Tất nhiên rồi. Anh không thể dạy Trikonasana (Tam giác) trong bộ váy này được."

Ngồi trong xe, không có thảm tập hay mùi trầm hương, sự căng thẳng lãng mạn giữa họ gần như hữu hình.

Họ lái xe đến cửa hàng dụng cụ yoga. Nhưng buổi đi mua sắm nhanh chóng trở thành một cái cớ.

"Anh nghĩ màu xanh cổ vịt hay màu tím than sẽ giúp học viên thư giãn hơn?" Hạ Linh hỏi, cầm trên tay hai cuộn thảm.

"Màu xanh cổ vịt," Thiên An trả lời, nhìn vào cuộn thảm. "Nó sâu hơn, gợi cảm giác tĩnh lặng dưới đại dương. Màu tím than quá mạnh mẽ, không phù hợp với sự buông bỏ mà cô đã dạy tôi."

Hạ Linh quay sang nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh sự bất ngờ. "Anh đã nhớ điều tôi nói. Tôi ấn tượng đấy, Thiên An. Có vẻ anh đã học được nhiều hơn những tư thế."

Sau khi mua sắm, Hạ Linh đề nghị: "Hay chúng ta ghé qua một quán trà nhỏ gần đây? Tôi biết một nơi yên tĩnh, họ pha trà Kombucha rất ngon."

Quán trà nằm trong một con hẻm nhỏ với kiến trúc Pháp cổ kính. Họ ngồi ở một góc khuất, bên cạnh một cửa sổ nhìn ra khu vườn nhỏ xanh mát.

Trong bối cảnh này, Thiên An cảm thấy rào cản giữa họ sụp đổ hoàn toàn. Anh không phải là học viên, cô không phải là giáo viên. Họ là một người đàn ông và một người phụ nữ đang khám phá sự hấp dẫn lẫn nhau.

Họ nói chuyện không về yoga, mà về cuộc sống.

Hạ Linh kể về đam mê du lịch bụi của mình, về những chuyến đi đến Ấn Độ và Nepal để học hỏi các triết lý cổ xưa. Cô nói về sự khó khăn khi từ bỏ một công việc ổn định để mở studio riêng, về sự cô đơn khi theo đuổi con đường khác biệt.

"Tôi biết anh thấy tôi tĩnh lặng, Thiên An. Nhưng tôi cũng từng rất căng thẳng. Tôi chỉ đang thực hành những gì tôi dạy. Giữ lấy sự tĩnh lặng đó," cô nói, tay cô nhẹ nhàng xoay ly trà.

Thiên An kể cho cô nghe về sự cô độc của thành công, về việc anh khao khát một thứ gì đó chân thật và có ý nghĩa hơn những tòa nhà chọc trời mà anh đã thiết kế. Anh đã mở lòng với cô ở lớp yoga, nhưng lần này, lời nói anh thoát ra dễ dàng và tự nhiên hơn rất nhiều.

"Tôi ghen tị với cô, Linh," anh thú nhận. "Cô có sự cân bằng. Cô có khả năng tự chữa lành. Tôi thì không. Tôi chỉ có công việc."

Hạ Linh nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm. "Không. Anh có tiềm năng đó. Anh chỉ sợ hãi sự mềm yếu của chính mình. Anh sợ nếu anh buông bỏ sự kiểm soát, anh sẽ sụp đổ. Nhưng đôi khi, sự sụp đổ là cách duy nhất để tái tạo."

Lời nói của cô mạnh mẽ và thẳng thắn, không chút e dè. Sự thông minh và nhạy cảm của cô khiến anh bị cuốn hút không cưỡng lại được. Anh đưa tay qua bàn, nắm lấy ly trà của mình. Ngón tay anh cố tình lướt qua ngón tay cô một cách vô tình.

Hạ Linh cảm nhận được cái chạm đó, nhưng cô không rút tay lại ngay. Khoảnh khắc ngón tay họ chạm vào nhau, một luồng điện nhẹ nhàng chạy qua cả hai. Cái chạm này, khác với cái chạm sửa tư thế, hoàn toàn mang tính lãng mạn.

"Tôi muốn hiểu cô hơn, Linh," Thiên An nói, giọng anh trầm và có sự khao khát. "Ngoài những tư thế và lời khuyên. Tôi muốn biết về Hạ Linh ngoài phòng tập yoga."

Hạ Linh nhìn anh, đôi mắt cô lộ ra sự đấu tranh nội tâm. Cô đã xây dựng rào cản quá lâu.

"Anh sẽ thất vọng đấy, Thiên An. Tôi không thú vị như anh nghĩ đâu. Tôi chỉ là một người phụ nữ tìm kiếm sự tĩnh lặng," cô nói, nhưng giọng cô lại khẽ hơn, yếu ớt hơn.

"Tôi không nghĩ vậy," anh nhẹ nhàng đáp. "Tôi nghĩ đằng sau sự tĩnh lặng đó là một ngọn lửa. Và tôi muốn được chạm vào nó."

Câu nói này là một lời tuyên bố ngầm về sự hấp dẫn giới tính và cảm xúc. Nó không thô tục, nhưng nó trực tiếp và gợi cảm.

Hạ Linh cuối cùng cũng rút tay lại, nhưng cô không tránh ánh mắt anh.

"Anh là một rủi ro lớn, Thiên An," cô nói, đôi mắt cô lộ rõ sự lưỡng lự.

"Yoga là về việc chấp nhận rủi ro, phải không? Rủi ro buông bỏ sự kiểm soát," anh cười nhẹ, một nụ cười quyến rũ và đầy thách thức.

Họ ngồi đó thêm một lúc nữa, sự căng thẳng trong không khí càng lúc càng dâng cao. Cả hai đều biết rằng buổi gặp gỡ này đã chính thức phá vỡ ranh giới cuối cùng của mối quan hệ thầy trò.

Khi họ trở lại xe, bầu trời đã ngả màu tím than. Thiên An đưa Hạ Linh về đến studio.

Trước khi cô bước ra, Hạ Linh quay lại, đôi mắt cô lấp lánh trong ánh đèn đường.

"Cảm ơn anh vì những bông huệ," cô nói. "Và cảm ơn vì đã cho tôi thấy tôi không chỉ biết nói về tĩnh lặng."

Thiên An nhẹ nhàng đưa tay, khẽ vuốt lọn tóc rơi trên má cô. Lần này, cái chạm không hề vô tình, nó là một hành động tán tỉnh công khai.

"Buổi học tiếp theo, tôi sẽ cần cô dạy tôi Tư thế Cân Bằng Đảo Ngược," anh nói, giọng anh trầm và quyến rũ. "Tôi cần một sự kiểm soát hoàn toàn khác."

Hạ Linh chỉ nhìn anh, nụ cười tinh quái và đầy ẩn ý. Cô không trả lời bằng lời nói, chỉ gật đầu nhẹ. Rồi cô bước ra khỏi xe.

Thiên An lái xe đi, cảm thấy máu nóng rần rật. Anh không thể chờ đợi buổi học tiếp theo, nơi sự gần gũi ngoài đời thực sẽ được mang vào căn phòng tập yên tĩnh. Sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm, chỉ cần một tia lửa nữa, họ sẽ bùng cháy.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×