Ngày hôm đó, tôi nhận được thư mời từ phía Lục Chiêu, đề nghị một cuộc gặp mặt riêng.
Tất cả mọi người đều cho rằng đó là cái bẫy, nhưng tôi biết đây là cơ hội để kết thúc mọi chuyện một lần và mãi mãi.
Trịnh Kình nhìn tôi với ánh mắt lo lắng pha lẫn kiên định:
“Lam, em có chắc không? Nếu anh đi cùng em thì không sao, nhưng nếu em đến một mình…”
Tôi nắm chặt tay anh:
“Anh yên tâm, tôi sẽ cẩn thận. Và tôi sẽ không để họ thắng.”
Cuộc gặp mặt diễn ra tại một nhà hàng sang trọng, nơi Lục Chiêu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Anh ta mở lời với thái độ thách thức:
“Tống Lam, tôi khâm phục sự kiên trì của em. Nhưng em biết đấy, thế giới này không đơn giản như em nghĩ.”
Tôi đáp lại bằng sự bình tĩnh và quyết đoán:
“Thế giới có thể phức tạp, nhưng sự thật thì luôn tồn tại. Và em sẽ không để ai cản đường.”
Trong lúc căng thẳng, Trịnh Kình đột ngột xuất hiện, đứng cạnh tôi, ánh mắt đầy quyền uy:
“Lục Chiêu, cuộc chơi đã đến hồi kết. Anh đã mất hết uy tín và không còn đường lui.”
Lục Chiêu trợn mắt, nhưng nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt tôi và Trịnh Kình, hắn biết mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Buổi gặp kết thúc trong sự im lặng đầy nghẹt thở.
Tôi và Trịnh Kình rời khỏi nhà hàng, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Trên đường về, tôi dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn anh đã luôn bên cạnh em.”
Anh ôm chặt tôi, thì thầm:
“Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, cùng nhau xây dựng tương lai.”