– Có cần phải thế ko ạ? – Lâm Duy nhăn nhó nhìn hai chiếc vé máy bay trên tay ông nội.
– Cái thằng này, có cặp vợ chồng nào là ko đi hưởng tuần trăng mật đâu? – Ông dúi hai chiếc vé máy bay vào tay cậu nên bất đắc dĩ cậu phải đón lấy và kéo nó ra sân bay ngay lập tức.
Trên xe, nó cứ nhìn hai chiếc vé đó mãi ko thôi.
– Ko đi có được ko? – Nó hỏi.
– Muốn chết thì hãy ko đi. – Lâm Duy đe dọa rồi nhìn nó thắc mắc – Ko lẽ cô sợ đi với tôi đến vậy ư?
– Ko ko, tôi ko có ý đó! – Nó xua tay.
– Vậy thì ngồi yên đi.
Tại sân bay, nó bước đi một cách khó nhọc. bao lâu rồi ko quay lại cái nơi gọi là “Sân bay” này?
Nó nhìn quanh rồi thở dài. Lâm Duy đi làm một vài thủ tục nhỏ, để nó lại trên hàng ghế xanh dài. Hai tay nó cứ bám vào nhau, mồ hôi đã bắt đầu vã ra trên trán.
Bỗng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó, với ánh mắt cương quyết, nó nhìn về phía Lâm Duy.
Cậu quay lại và chẳng thấy nó đâu cả. Nó đã biến mất. Đầu óc cậu trống rỗng, rốt cuộc nó đã đi đâu? Xoay mắt đi mọi hướng để tìm kiếm nhưng dường như vô ích. Cậu ngồi xuống ghế và lôi điện thoại ra cùng lúc một âm báo tin nhắn vang lên:
“Xin lỗi anh nhưng anh đi chơi một mình được ko? Tôi… tôi ko thể bước lên máy bay được. Tha lỗi cho tôi nha? Tôi sẽ đi đâu đó và đến cuối tuần hẹn gặp anh ở trước sân bay, cả hai chúng ta sẽ cùng đi về nhà!”
Một tin nhắn quá hoàn hảo, chẳng hề biết nó ở đâu. Những lời nói của nó đêm hôm đó hiện về rõ mồn một trong tâm thức cậu:
– Họ đi rồi… họ bỏ rơi tôi… họ không cần tôi… họ đi trong đêm, lúc đó tối lắm. Họ đi trên cao… lúc đó cao lắm, choáng lắm!!!
Lý do mà nó không thể đi máy bay. Cậu lắc đầu rồi đưa tay xé đôi cặp vé máy bay và đi ra xe. Chiếc xe chuyển bánh và cậu tự tin rằng nó vẫn chưa đi được xa.
“Kít” Chiếc xe dừng lại bên cạnh nó. Cánh cửa kính hạ xuống, để lộ khuôn mặt quen thuộc của ai đó. Nó há hốc mồm.
– Sao anh chưa đi?
– Đi đâu? – Lâm Duy nhíu mày.
– Đi… hưởng tuần trăng mật. – Nó đứng ngơ người.
– Cô xem bộ ko hiểu cụm từ “hưởng tuần trăng mật” nhỉ? Cô dâu bỏ trốn rồi thì mình chú rể đi ra sao? – Lâm Duy giải thích rồi mở cửa đẩy nó vào trong xe.
– Sao anh biết tôi ở đây? Nhỡ tôi đi taxi rời nơi này rồi sao? – Nó thắc mắc.
– Cô đi taxi rồi về nhà họ làm oxin trả nợ à? Cô chạy vội đến nỗi bỏ quên cả túi xách kìa. – Lâm Duy nhếch mép rồi đưa cái xách chéo màu trắng cho nó.
Lúc này nó mới vỡ lẽ, hèn gì lúc nãy cứ thấy thiếu thiếu cái gì đấy.
– Tôi biết vì sao cô ko muốn đi máy bay nhưng tại sao ko nói cho tôi biết. – Lâm Duy không nhìn nó những vẫn nói.
– Tôi xin lỗi. – Nó cúi đầu.
Cậu ko nói gì và bất ngờ rẽ vào con đường lạ, ko phải con đường về nhà.
– Đi đâu đây? – Nó lấy làm lạ.
– Đi hưởng tuần trăng mật. – Lâm Duy khẽ cười làm ra vẻ bí hiểm.
Xe dừng lại trước một cánh đồng lau phủ trắng xóa như màu tuyết. Nó bước xuống xe, chưa kịp định thần trước cảnh đẹp này thì Lâm Duy đã kéo nó len lỏi sâu hơn vào giữa đám lau.
Những cây lau cao hơn đầu nó và cậu, cà nhẹ vào mặt nó và để lại trên tóc cậu những chấm điểm trắng xóa.
Nó vẫn bước theo Lâm Duy một cách vô thức. Bất ngờ Lâm Duy quay lại phía nó, cười nham hiểm:
– Nhắm mắt lại. – Cậu ra lệnh.
Nó nhắm mắt trong vô thức rồi lại tiếp tục được kéo đi. Chân nó gượng gạo, nó sợ vấp ngã.
– Bây giờ thì mở mắt ra đi! – Lại là cái giọng ra lệnh đó.
Nó lại như một con mèo nhỏ nghe lời, hai mi mắt nhấc lên và đồng thời với việc đưa tay lên ôm trọn lấy mặt đầy thích thú.
– Đẹp quá! – Nó gần như hét lên rồi chạy nhanh vào giữa không gian đó. Không gian đầy màu trắng.
– Đây là trung tâm của cánh đồng lau lại là nơi đón gió nên thoáng đãng và đẹp tuyệt với những cánh lau. – Lâm Duy tiến đến cạnh nó.
Nó mải mê ngắm nhìn quang cảnh quanh mình, quang cảnh này đã lâu lắm rồi nó ước ao được chìm đắm ở đó.
Những luồng gió mát rượi cứ thổi qua, mang theo vô vàn cánh lau trắng bay nhẹ nhàng trong không gian như những bông tuyết ở đới lạnh.
Nó dang rộng đôi tay như muốn ôm trọn cả không gian này nhưng nó nhỏ bé quá, nhỏ bé như một cái chấm nhạt trong xứ trắng thanh cao.
Nó yêu màu trắng! Nó ghét màu đen!
– Làm sao anh tìm được nơi này? – Nó ngồi xuống cạnh Lâm Duy.
– Một lần tình cờ. – Lâm Duy nháy mắt.
Nó chẳng hỏi thêm điều gì nữa. Được sống giữa không gian bát ngát bất tận của đồi lau bên cạnh người nó yêu liệu có phải ông trời đã quá ưu đãi với nó? Nếu vậy thì hãy sống đi, hay sống vì nó và vì tình yêu chớm nở của nó, tình yêu của một con nhỏ 17 tuổi. Cái tuổi 17, ko tròn nhưng đẹp làm sao!
– Cảm ơn anh! Xem ra tôi không hề nhầm khi quyết định lấy anh. – Nó nheo mắt.
Lâm Duy sượng sùng vì câu nói của nó. Cậu cúi mặt ko đáp mà dù có đáp thì cũng ko biết sẽ nói gì.
“I’ll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you’ve got to do is call,
And I’ll be there, yes I will,
– Alo! – Lâm Duy ra xa để nghe điện thoại.
–
– Điều tra rõ cho tôi. Cậu chưa biết tôi là ai à? Những người ấy có là gì đi chăng nữa đối với tôi cũng ko hề hấn gì, họ sẽ ko dám đụng vào người thừa kế của tập đoàn nhà họ Lâm đâu. – Lâm Duy mỉm cười hài lòng.
– – Giọng con trai thăm dò ý kiến.
– Tùy cậu nhưng tôi muốn biết cụ thể tất cả. Làm được ko?
–
Lâm Duy cắt máy ngay sau câu nói đó rồi lại tiến về phía nó, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Cô thích nơi này đến vậy sao? – Cậu nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của nó.
– Umk. Thích. – Nó cười tươi. “Ở nơi này, tôi còn ở bên cạnh một người”
– Vậy mà tôi cứ tưởng chỉ mình tôi thích nó bởi sự yên bình cơ đấy. Chẳng còn những mối oán thù cần giải quyết, chẳng còn những lo sợ luôn đe dọa con người. – Lâm Duy ngả lưng ra bãi cỏ.
– Cuộc sống chỉ là một kiếp luân hồi. Ko gây sự với ai thì đâu có mũi nhọn của sự trả thù nào hướng về phía mình đâu! – Nó nhún vai.
– Suy nghĩ của cô đơn giản thật. – Lâm Duy nhếch mép.
– Cứ hồn nhiên rồi sẽ bình yên. – Nó lại cười và đưa tay đón những cánh lau đang bay về phía mình.
– Rồi một ngày cô sẽ hiểu, một ngày cô sẽ phải đưa mình vào thế giới “ko phải là kiếp luân hồi”, ko phải “hồn nhiên – bình yên” như cô nghĩ. Ngày đó… ko xa đâu! – Lâm Duy khép đôi mi mắt và chìm vào những suy nghĩ của riêng cậu.
=================================
– Anh Key! Em… em có cái này nhưng… – Hoài An ấp úng trước mặt Key.
Cậu nhìn cô bé khó hiểu. Đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt của Hoài An như vậy nhưng công nhận dễ thương thật!
– Anh… phải ăn hết nhé. – Hoài An đưa ra trước mặt Key một chiếc hộp màu xanh dương.
Cậu lại nhìn Hoài An khó hiểu. Lúc đầu định sẽ lạnh lùng cho tới cùng nhưng nhìn vẻ cún con của cô bé, mặt xụ xuống đầy thất vọng, cậu lấy làm thương cảm, đưa tay đón lấy hộp đồ ăn.
– Anh ăn đi. – Hoài An cười tít.
– Bây giờ? – Key mở to mắt.
– Vâng, em biết anh chưa ăn gì mà. – Cô bé tỏ vẻ biết tuốt.
Bất đắc dĩ, Key phải mở hộp đồ ra để ăn cho thỏa lòng mong ước của cô gái nhỏ.
Nhưng cái nắp hộp vừa mở ra, hai mắt Key đã chuyển hướng từ hộp cơm sang Hoài An. Cô bé lại cúi mặt ra vẻ ngượng ngùng. Trong hộp chỉ có độc nhất một khối cơm hình trái tim và những hạt đậu xanh xếp vòng trên khối cơm.
– Em xin lỗi…. em chỉ biết nấu mỗi món đó thôi à. – Hoài An suýt khóc khi nhìn vẻ mặt của Key.
– Ko. Ko sao, ăn được mà! – Key an ủi.
– Thật hả? – Hoài An quay phắt 180 độ. – Vậy anh ăn đi.
Giờ Key mới thấm thía câu nói “cái mồm làm hại cái thân”. Cậu khó nhọc nuốt cơm vào bụng. Híc!
– Em biết là nó mãi mãi ko thể ngon bằng cơm của chị Hoài Anh. – Cô bé nói rồi quay lưng bỏ đi. Hình như khi nhắc đến chị, Hoài An đã khóc.
Trong phút giây nào đó, Key đã muốn đuổi theo và lau nước mắt cho cô bé nhưng lại thôi. Cái suy nghĩ Hoài An là em gái của Hoài Anh làm cậu ko thể nào đứng lên đuổi theo.
====================================
Từ hôm valentine đến giờ, Hân Hân lại trở về làm “bảo mẫu” của Thiên Bảo. Hai cái con người như hình với bóng làm ngứa bắt ko biết bao nhiêu fan.
– Này này, đi chậm thôi, đợi mình nào! – Hân Hân chạy đuổi theo Thiên Bảo trên sân.
– Sao cứ bám riết lấy tôi vậy? – Thiên Bảo khó chịu.
– Thầy thuốc ko được rời bệnh nhân nửa bước. Lương y như từ mẫu mà. – Hân Hân thuyết giảng đạo.
– Tôi ko phải là bệnh nhân và bạn cũng ko phải là thầy thuốc – Thiên Bảo bực tức.
– Thôi được. Bạn ko phải là bệnh nhân, mình ko phải là thầy thuốc nhưng vì bạn là bạn của mình và hơn nữa, mình đã từng yêu bạn, rất yêu. – Hân Hân những tưởng sau câu nói đó, nó sẽ khóc nhưng may thay, nước mắt cũng lắm lúc rất biết nghe lời.
-………….
– Giờ đứng lại đi, mình ko đi nổi nữa rồi! – Hân Hân chống tay vào đầu gối, thở hổn hển.
Một bóng người xuất hiện trước mặt nó, đồng phục nam sinh, nó đang cúi mặt nên ko nhìn được mặt con người đó nhưng cảm giác quen thuộc thì có thừa.
– Mệt hả? – Giọng nói đó cất lên.
– Umk. Cảm ơn đã đứng lại. – Hân Hân ngước mặt nhìn Thiên Bảo, cậu đứng đó, gần thôi nhưng ko biết có bao giờ cậu sẽ bước về phía nó một lần nữa ko.
*~*~*
Hôm nay đến phiên Hân Hân và Lam Bình trực nhật. Nhưng Lam Bình đã biến mất sau khi để lại đơn xin phép nghỉ học 1 tuần. Hân Hân chỉ biết nó là người đang sống ở nhà họ Lâm chứ vẫn chưa mảy may biết gì về việc nó đã cưới Lâm Duy và lúc này đây đang hưởng tuần trăng mật.
Có lo vì nghỉ những 1 tuần liền nhưng vì nó bảo ko sao nên cô bạn vẫn cứ đinh ninh như vậy.
– Trực nhật một mình sao? – Giọng nói nữ ở cửa lớp vang lên làm Hân Hân rợn tóc gáy.
Hân Hân quay mặt lại nhìn.
– Bạn là…. Uyên Vân? – Hân Hân nhíu mày.
– Trí nhớ ko tồi. – Cô gái búng tay cái “tách” rồi thẳng hướng Hân Hân mà tiến.
– Có chuyện gì sao? – Hân Hân hơi sợ. Những lời cô gái kia nói vào ngày hôm đó chưa lúc nào phai trong tâm trí nó.
– Có chứ. Bạn tưởng tôi rảnh hơi đến độ ko có chuyện gì mà lại đến tìm một đứa con gái như bạn sao? – Uyên Vân nghiến răng, hai mắt long lên.
– Một đứa con gái như tôi sao? Bạn có ý gì? – Hân Hân lấy làm khó chịu.
– Một đứa con gái lúc nào cũng bám riết lấy Thiên Bảo, chẳng rời cậu nửa bước. Bạn đã quên bạn là ai và Thiên Bảo là ai rồi ư? – Uyên Vân nhếch môi mỉa mai.
– Ko quên nhưng cũng ko đến nỗi nhớ lắm về điều đó. Bởi cả tôi và Thiên Bảo đều là học sinh BFM, đều là người như nhau cả. – Hân Hân cũng cười nhại lại làm Uyên Vân điên tiết.
– Bạn quên đoạn ghi âm ấy ư? Trong lòng Thiên Bảo, bạn chẳng là gì cả. – Uyên Vân cười đắc ý.
– Bạn ko nói thì suýt nữa tôi đã quên. Có thể trong lòng cậu ấy tôi chẳng là gì cả nhưng làm sao bạn biết được trong lòng tôi, cậu ấy là gì cơ chứ? – Nó cố trấn tĩnh, nó ko thể để Uyên vân thấy nó đau lắm khi nói ra những lời ấy.
– Bạn…
– Bạn thích cậu ấy? Tại sao ko đi nói với cậu ấy mà phải nói với tôi? Bạn sợ tôi cướp cậu ấy của bạn sao? – Hân Hân tiếp tục nói.
“Bốp” Năm ngón tay in lên má của Hân Hân.
– Mày nghĩ mày đủ tư cách lên mặt dạy đời tao sao? – Uyên Vân dường như hiện nguyên hình như một con quỷ vậy.
-……….
– Mày sẽ ko bao giờ có được Thiên Bảo. Ko bao giờ. Cậu ấy là của tao. Mày nhớ đấy, là của tao, của Uyên Vân này, mãi mãi. – Uyên Vân nghiến răng ken két.
– Tôi là của bạn khi nào? – Một giọng nói thứ ba xen vào cắt ngang dòng suy nghĩ của hai cô gái.
– Thiên Bảo? – Hân Hân và Uyên Vân đồng thanh.
Tên con trai đứng tựa vào cửa lớp từ từ tiến lại về phía hai cô gái. Khoảng không lặng im dường như Uyên Vân có thể cảm nhận được tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
– Nói đi, tôi là của bạn khi nào? – Thiên Bảo xiết mạnh cổ tay Uyên Vân đưa lên cao, chĩa ánh nhìn vào cô gái đang run cầm cập.
– Mình… mình…. chỉ là mình thích cậu. – Uyên Vân lắp bắp, cô cúi mặt và quay ánh nhìn đi chỗ khác.
– Thật nực cười. – Thiên Bảo nhếch mép. – Ko lẽ chỉ vì vậy mà bạn khẳng định tôi là một vật chỉ cần bạn thích là có được sao? Bạn xem tôi là gì? Và tại sao lại đánh Hân Hân?
– Tại sao lúc nào cũng bảo vệ cô ta? Cô ta có là gì của cậu đâu? Chính cậu đã nói vậy với Thiên Minh còn gì? Cô ta chỉ là một cô gái qua đường đến rồi đi trong tim cậu thôi mà! Tại sao chứ? – Những giọt nước mắt của Uyên Vân bắt đầu rơi. Lúc này có lẽ cô đã đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt của người con trai cô thích. Cô muốn biết tại sao dù cô có làm gì thì trong mắt cậu ấy vẫn ko hề có cô.
Thiên Bảo giật mình. Ko lẽ cô gái kia đã nghe trộm được cuộc đối thoại đó. Và ko lẽ chính Hân Hân cũng biết? Ko hiểu sao lúc này đây, cậu lo sợ vô cùng. Nếu Hân Hân biết được cuộc đối thoại kia rồi thì tại sao vẫn bên cậu, tại sao ko mắng hay thậm chí là cắt đứt mọi liên lạc với cậu. Thiên Bảo nhìn Hân Hân với ánh mắt đau khổ. Đáp lại cậu, Hân Hân cũng vậy, dù ko khóc nhưng cậu biết nó đang đau.
– Vì… cô ấy là người tôi yêu. – Thiên Bảo buông tay Uyên Vân và tiến lại chỗ Hân Hân , kéo nó đi khỏi đó trước sự hụt hẫng của Uyên Vân.
Trên hành lang vắng người, Thiên Bảo vẫn nắm tay nó kéo đi. Hân Hân mỉm cười thích thú.
– Mình… là người bạn yêu à?
– Bạn ngốc đến mức ko biết được đó là câu nói đùa à? – Thiên Bảo đỏ mặt nhưng về đang quay lưng với nó nên nó ko thể thấy được bộ dạng đau khổ của cậu lúc này.
Dù cậu có nói gì đi nữa thì ko thể phủ nhận rằng Hân Hân đang rất hạnh phúc. Lâu lắm rồi nó ko được nghe câu nói này từ Thiên Bảo mặc dù đó chỉ là một lời là dối gian.
Nó cùng Thiên Bảo leo lên xe. Thiên Bảo luôn là thế, đôi lúc nó chẳng thể hiểu nổi những suy nghĩ gì đang xuất hiện trong đầu cậu.
– Tại sao bạn lên lớp tìm mình vậy? – Hân Hân mở lời.
– HẢ? – Lúc này Thiên Bảo mới nhớ ra. Cậu lên lớp tìm nó làm gì nhỉ? Chỉ là ngồi trong xe thấy vắng, tự dưng chiều nào cũng chở nó đi loanh quoanh, hôm nay đùng một cái nó biến mất nên thấy lo, chạy lên lớp tìm. Cậu sẽ giải thích với nó như vậy sao? Ngượng chết mất!
– Vì sao? – Hân Hân chăm chú nhìn cậu.
– Vì… đi ngang qua thấy thế thôi, ai bảo tôi tìm bạn? – Thiên Bảo lảng tránh.
– Thế à? – Hân Hân xụ mặt rồi ngồi yên để mặc cho không khí yên lặng bủa vây quanh.
– Hân Hân này. – Thiên Bảo hạ giọng.
Nó quay sang nhìn Thiên Bảo.
– Bạn đã biết những gì? – Thiên Bảo làm vẻ nghiêm trọng.
Hân Hân hiểu cậu muốn nói gì. Nó cười rạng rỡ hoặc chí ít là cố cười như vậy.
– Biết hết rồi! Hì! Mình biết trong lòng cậu, mình là ai.
– Vậy tại sao bạn vẫn ở bên mình, vẫn giúp mình. Tại sao ko đi thật xa, đến một nơi ko có mình nhưu bạn vẫn nói? – Thiên Bảo ko nén nổi sự tò mò.
– Lắm lúc cũng nghĩ vậy lắm chứ, cũng muốn đi lắm chứ. – Hân Hân cười nhạt.
– Tại sao ko làm?
– Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi nhỉ? Có cần phải nhắc lại ko Thiên bảo, mình yêu cậu! – Hân Hân nói rồi đánh trống lảng – Oh! Mát quá, hôm nay trời nổi gió rồi, chắc sẽ có mưa đấy!
Nhưng Thiên Bảo ko còn để ý nói gì nữa rồi. Cậu chỉ cần biết nó yêu cậu, thế là đủ còn mưa hay ko có quan trọng đến vậy ko?
Thiên Bảo nhìn Hân Hân, cười hài lòng.
======================================
– Lâm Duy, bóng bay! – Nó kéo áo Lâm Duy, nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
– Làm ơn đi, tôi ko phải là ba cô! – Lâm Duy hét lên ôm đầu nhưng vẫn mua cho nó.
– Hì, làm ơn đi, tôi muốn là con anh! – Nó cười rồi chộp lấy chùm bóng bay trong tay cậu và bỏ chạy.
– CÔ ĐỨNG LẠI CHO TÔI. – Lâm Duy đuổi theo.
Hai đứa nó chạy vòng vòng trên vỉa hè. Chùm bóng bay trong tay nó thổi ngược lại chiều gió. Cả những tiếng cười trong trẻo vang lên như khúc nhạc đệm cho khúc ca chào mùa.
Chợt, nó khựng lại một cách bất ngờ.
– Cô đừng hòng chạy thoát – Lâm Duy chạy đến cạnh nó, thở hổn hển rồi ra giọng đe dọa.
– Suỵt! – Nó đưa ngón tay chạm môi cậu.
Lâm Duy tòn mắt nhìn nó nhưng nó ko để ý đến cậu nữa, nó tiến bước từ từ đến bên một cái bóng nhỏ nhắn đang gục đầu ủ rủ cạnh thành hồ.
– Này nhóc! – Nó đặt tay lên vai cậu bé.
Cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn nó, tập vé số trong tay nhóc rung rung theo gió.
– Chị bày cho nhóc cách bán hết vé số này nhé? – Nó mỉm cười thân thiện.
Mặt cậu nhóc bán vé số chuyển hẳn sang sắc thái khác, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt ngây thơ nhưng đầy sự khắc khổ của cuộc đời đó.
– Ghé tai lại đây! – Nó ghé sát vào tai cậu bé thì thầm điều gì đó.
Một lát sau, nhóc nọ đứng dậy tiến về phía Lâm Duy, chìa tập vé số ra trước mặt cậu:
– Anh mua giúp em đi ạ.
– Anh…. ko chơi mấy thứ này –Lâm Duy nhìn cậu bé đầy tội lỗi.
– Anh ko chơi hay là anh hết tiền rồi nhóc ạ? – Nó dở giọng mỉa mai.
Chạm tự ái, Lâm Duy rút tiền ra với vẻ mặt hậm hực.
– Này nhóc, cầm lấy, ko cần trả lại đâu.
– Ko cần anh nói nó cũng ko có tiền trả lại cho anh đâu. Ngủ ngon nhé nhóc. – Nó vảy tay chào tạm biệt rồi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phcú cậu nhóc nọ chạy thật xa.
– Sao cô biết nó là nhóc bán vé số dạo, nhớ trên tay nó ko phải là vé số hoặc nó chỉ mua giúp người ta thôi thì sao? – Lâm Duy thắc mắc nhìn nó.
– Vì… giữa những người cùng cảnh ngộ luôn có một thứ đồng cảm. – Nó nhìn lên khoảng không vô định trên bầu trời.
– Này, ko phải cô định bảo tôi mua hết những thứ này đấy chứ? – Lâm Duy nhắn nhó nhìn nó sau khi nó mang đến trước mặt cậu “vô vàn” những đứa trẻ với những thứ cần bán trên tay.
– Tự anh nói chứ tôi có nói gì đâu nà! – Nó mỉm cười lém lỉnh.
– Sao có thể…. – Lâm Duy trố mắt nhìn nó.
– Sao lại ko thể? Bộ công tử nhà giàu cũng có lúc hết tiền à? – Dù biết là đang bị nó trêu nhưng Lâm Duy vẫn thấy tức để rồi giờ đây, chính cậu lại trở thành nạn nhân. Một tay cầm bong bóng, xách theo lãng hoa quả. Tay kia thì ôm tập báo và vé số. Còn chân thì co lên trên ghế, nhường giày cho cậu nhóc bên cạnh cà cà đánh đánh. Tình cảnh này khiến cậu ko biết nên khóc hay nên cười.
– Tôi thật là sai lầm khi chọn đi chơi với cô. Kiểu này ko phải là đi chơi mà đi đày thì đúng hơn. Híc! – Lâm Duy thở ngắn than dài.
– Tôi có ép đâu! Là tự anh muốn đấy chứ. – Nó lại cười toe toét.
– Xử lý đống đồ này sao đây? – Cậu lắc đầu ngao ngán.
– Chuyện nhỏ như con thỏ. – Nó nói rồi đứng bật dậy cầm lấy chùm bóng trên tay Lâm Duy thả lên bầu trời.
– Anh ước gì đi! – Nó nheo nheo mắt.
– Ước gì là sao? – Cậu nhìn nó khó hiểu.
– Là ước điều gì đó anh mong muốn, có thể chùm bong bóng kia sẽ gửi ước mơ của anh lên Thượng đế. Biết đâu ngài có thể giúp được thì sao? – Nó giải thích rồi chắp tay lẩm bẩm điều gì đó.
Ko hiểu vì sao cậu lại tin vào những lời nói nhảm nhí của nó. Cậu cũng nhắm mắt lại và bắt đầu đeo đuổi những ước muốn của riêng mình.
Ước muốn chỉ có Thượng đế thấu hiểu và như nó nói biết đâu một ngày nào đó những ước mơ ko chờ mà đến, đến một cách bất ngờ….