– Thiên Bảo, cậu có chuyện gì vui sao? – Thiên Minh vỗ vai cậu bạn đang ngồi cười một mình.
– Ko, à mà có. – Thiên Bảo lại cười.
Thiên Minh nhìn bạn khó hiểu rồi chậm rãi nói:
– Thôi được, cậu ko muốn nói thì cũng chẳng ai ép cả nhưng tớ là bạn của cậu, tớ hiểu.
– Chính vì tớ biết cậu hiểu nên ko cần nói làm gì phải ko? – Thiên Bảo nháy mắt rồi bước ra khỏi phòng, để lại một mình Thiên Minh.
Có lẽ khi ở một mình, con người ta sẽ bình thản suy nghĩ được nhiều điều hơn, thấu đáo hơn. Và có lẽ khi ở một mình, tâm tư người ta cũng “loạn lạc” hơn, trái tim vượt lên trên cả lý trí những chính lý trí lại kiểm soát con tim.
Từ cái ngày đó, cái ngày mà nó bước vào lễ đường cùng Lâm Duy, trong tim cậu như bị một đám mây mù che kín, ôm trọn lấy con tim và tạo ra những nỗi đau không rõ nguyên do.
Hơn ai hết, cậu hiểu rõ mình thích nó và cũng hơn ai hết, cậu biết rằng nó thích Lâm Duy. Nhưng ai bảo yêu là muốn người mình yêu được hạnh phúc và cũng ai đó đã bảo tình yêu ko cần sự ích kỷ nhưng nêu ko có sự ích kỷ thì ko phải là tình yêu.
*~*~*
– Ko có chuyển biến gì sao? – Người con gái trẻ với bộ đồ đen toàn tập đưa ánh mắt sắc lẻm về phía cô gái đang ngồi đối diện.
– Em sẽ cố, nhất định sẽ thực hiện đúng yêu cầu của chị. – Cô gái run run bảo.
– Năm ngày, hạn cuối đấy! – Cô gái “đen” nghiến răng và vẻ mặt đầy suy tư.
– Vâng. – Cái giọng vỡ òa như sắp khóc. – Nhưng… có cần thiết phải….
– Cô quên cái chết của người đó thảm thương như thế nào rồi ư? – Người kia quát lên.
– Ko ko, em chưa bao giờ quên điều đó ngày cả trong mơ…. – Cô gái bỏ lửng câu nói rồi tiếp bằng giọng nói đầy nước mắt – Nhưng…. có thể điều đó ko thành thì sao? Người con trai kia ko thể….
– IM NGAY! Bằng mọi giá phải làm hắn phải đau khổ, nỗi đau khổ mà người đó đã phải chịu cho đến khi nhắm mắt – Tấm ảnh trong tay cô bị nhàu nát rồi bỗng cô quay lại nhìn chăm chăm xoi mói cô gái nhỏ tầm 16, 17 tuổi – Hay là…. cô yêu hắn?
– Ko ko có chuyện đó! Chỉ là…. – Cô gái xua tay phản bác.
– Vậy thì đi đi, 5 ngày nhớ đấy!
Nắng chiều liếm nhè nhẹ trên làn da trắng xinh của một người con gái đi trên lề đường. Nắng chiều làm khóe mắt cô long lanh ngấn nước. Nắng chiều rọi sáng những làn mây mù vây quanh cô gái. Và nắng chiều làm cô gái nhận ra một điều mà đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn rằng trái tim cô đã có chủ, nó đã mãi mãi thuộc về một người. Cô muốn mỉm cười, cô muốn vui vì điều đó nhưng cái giờ khắc nụ cười nở trên đôi môi kia thì câu nói đanh thép đầy tính khẳng định lại hiện về trong miền kí ức.
“Nhất định phải làm cho hắn đau khổ, hắn phải chịu nỗi đau khổ như nỗi đau mà người đó đã chịu cho đến khi nhắm mắt”
Tình yêu của cô với “hắn” lớn lắm nhưng nó ko đủ lớn để che khuất, để xóa đi nỗi hận thù trong cô. Rốt cuộc thì cô đang làm gì? Làm “hắn” đau khổ và rồi chính cô cũng sẽ đau khổ? Tim người con trai ấy đau liệu tim cô có tốt lành hơn chăng? Nhưng có đủ sức không? Cô có đủ sức để cầm dao đâm vào tim người ấy ko? Mọi chuyện có lẽ đều đã được định sẵn.
– Có biết ko? Em yêu anh nhiều lắm và nếu có đau thì hãy nhớ rằng em cũng đang cùng anh cuốn vào vòng xoáy đó….
~oOo~
– Chị Di đến chơi với Jen hả? – Bé Jen chạy đến vòng tay ôm cổ con nhóc và cười toe toét.
– Cho Jen nè! – Con nhóc chìa gói bánh ra trước mặt bé Jen rồi mắt con bé sáng rực lên.
Jen kéo con nhóc vào nhà bằng mọi giá rồi nhăn nhó:
– Chị Di! Jen đói bụng.
– Người nhà em đâu cả rồi? Người giúp việc cũng ko nấu cơm sao? – Con nhóc thắc mắc nhìn quanh.
– Họ đi hết rồi, hôm nay Jen ở nhà với anh Jun mà anh Jun ko biết nấu cơm.
Con nhóc xoa đầu bé rồi xông xả vào bếp. Tuy là ít tiếp xúc nhưng nấu nướng là nghề tay trái của con nhóc nên hôm nay cũng muốn trổ tài.
– Ngồi ngoài kia chơi nha! Đợi chị nấu xong rồi hai chị em cùng ăn. – Con nhóc nói vọng ra từ bếp.
Jun vừa bước chân vào nhà, đôi giày màu trắng trước thềm đập vào mắt cậu.
– Ah! Anh….
– Suỵt! – Jun đưa tay làm hiệu.
– Sao vậy Jen? – Di hỏi khi nghe thấy tiếng con bé mừng rỡ.
– Ko sao ạ! Đồ chơi đẹp mà. – Jen cười lém lỉnh.
Jun bước vào bếp, mùi thơm nức tỏa ra khắp gian phòng. Con nhóc vẫn xào xào nấu nấu mà chẳng biết gì cả.
– Bạn có biết đang xâm phạm bất hợp pháp nhà của người khác ko? – Jun tựa vào cửa bếp và phán một câu hùng hồn.
– Huh? – Con nhóc nhìn Jun khó hiểu.
– Làm gì ở nhà tôi?
– Bạn muốn đuổi tôi? – Con nhóc nhíu mày.
– Tôi… – Cậu chưa kịp nói hết câu thì bé Jen đã chạy đếnn cắt ngang.
– Anh Jun, em mời chị Di đến nấu ăn mà!
– Anh cũng nấu được mà bé? – Jun biện minh.
– Vâng, anh nấu được mà ăn xong là em nhập viện gần tháng trời luôn à. – Jen mỉa mai làm Jun đỏ mặt.
– Jen! – Jun hạ giọng sau khi lấy lại được bình tĩnh – Anh là anh hai em hay chị ấy là chị hai em vậy? Sao lại đi bênh vực người ngoài?
– Người ngoài đâu, một nhà mà! Thôi, anh em mình ra ngoài để chị Di nấu ăn. – Jen kéo ông anh trai ra ngoài để lại con nhóc khúc khích cười trong bếp. Quả thật mỗi lần Jen xuất hiện, con nhóc luôn có thể cười như chưa bao giờ được cười. Con bé Jen đúng là một thiên thần.
– Ngon thật! – Jen suýt xoa.
– Bình thường! Chẳng là gì so với nhà hàng. – Jun nhếch mép phán làm con nhóc hơi tức.
– Jen thấy ngon là được. – Jen cười cười.
– Ăn ít thôi , kẻo nhà hết thuốc đau bụng rồi! – Jun liếc xéo con nhóc.
– Này sao bạn cứ thích gây với tôi hoài vậy? – Con nhóc nhìn Jun khó chịu rồi quay sang cười với Jen – Ăn đi nhóc!
– Chị ở lại đây luôn đi! – Jen níu áo con nhóc ko buông.
– Jen ngoan, chị về kẻo ở lại ko khéo đêm nay có kẻ ám sát chị ko chừng.
– Bạn nói ai đấy? – Jun khó chịu.
– Trúng ai thì trúng! – Con nhóc vẫy tay chào rồi bước lên taxi.
– Sao lại nhìn anh hai như vậy? – Jun nhìn cô em gái khó tính đang lườm nguýt đủ kiểu.
– Tại anh hai mà chị Di về rồi kìa, bữa sau ko cho anh vào nhà luôn. – Con bé ngúng nguẩy bỏ lên phòng. Jun chép miệng rồi thở dài não nề. Ko hiểu sao cứ muốn chọc tức con nhóc thế ko biết.
=~=~=~=
– Hắt xì!
– Anh cảm nặng rồi! – Hoài An ngồi xuống cạnh Key.
– Sao em lại ở đây? – Key giật mình.
– Vì ở đây có anh. – Hoài An cười tinh nghịch. Nắng đùa giỡn trên mái tóc màu hạt dẻ của cô bé. – Nè!
– Gì đây? – Key hỏi.
– Thuốc cảm. – Cô bé nhún vai rồi dúi lọ thuốc vào tay Key. – Lần sau cẩn thận nhé, ko phải ai cũng tốt bụng đưa thuốc cảm cho anh như em đâu – Nháy mắt rồi bỏ đi.
*~*~*
“Anh đỡ hơn chưa?”
Send…..
Hoài An cất điện thoại rồi thở dài. Bỗng âm báo tin nhắn vang lên, chữ KEY to đùng giữa màn hình làm cô bé vui sướng đến tột cùng.
“Cũng khá rồi!”
“Cảm ơn anh!”
Send….
“Why? Anh có làm gì đâu?”
“Vì đã trả lời tin nhắn của em”
Send…
Ở một nơi nào đó, có một cô gái đang thích thú với những mộng mơ của tuổi mới lớn, trên tay cô bé, một nhành hoa sữa trắng tin khôi đang lay động nhẹ dưới ánh nắng chiều.
Và cũng một nơi nào đó, một chàng trai sững sốt nhưng rồi cùng thản nhiên để một nét vui thoáng qua khuôn mặt. Trên môi cậu xuất hiện một nụ cười.
=========================
Nó và Lâm Duy bước chân vào nhà cũng là lúc ánh nắng tắt hẳn ở phía tây chân trời.
– Chào ông! Chào pama ạ! – Cả hai đồng thanh.
– Chào hai cháu! Vui chứ? – Ông nội ân cần hỏi.
– Vâng. – Cùng cười trừ rồi cùng bước về phòng.
Nó mệt lử và nằm bẹp ra giường.
– Ôi chiếc giường yêu quý, tau đã nhớ mày đến chừng nào! – Nó rên rỉ rồi chìm luôn và giấc ngủ ngon lành.
Một tuần quá ngắn ngủi cho những cảm giác hạnh phúc đã trôi qua, những chuỗi ngày mới lại bắt đầu và bắt đầu từ một giấc ngủ, một giấc mơ, mơ về một cánh đồng lau trắng xóa….
===============================
– Em muốn anh giúp một việc! – Hoài An từ đâu chạy đến níu tay Key.
– Việc gì? – Cậu bất đắc dĩ đáp lại.
– Đứng yên! – Nói rồi, cô bé nhướn người và nghiêng đầu, cười thật tươi bên cạnh Key.
“Tách”
Ánh sáng nhỏ xoẹt qua khuôn mặt ngơ ngác của cậu.
– Cảm ơn nha! Anh rất ăn ảnh đấy! – Hoài An nói rồi vẫy chào tạm biệt và bước đi.
*~*~*
12h30.
Trăng có lẽ ko ngủ được, vẫn sáng vằng vặc . Hoài An cũng vậy, cô bé khẽ cười nhìn ngắm ông trăng trên cao, tay mân mê chiếc điện thoại màu trắng xinh.
Bất giác, những ngón tay chạm nhẹ vào bàn phím điện thoại.
“Đang gọi Key”
– – Đầu dây bên kia, giọng con trai mệt mỏi.
– Ko, chỉ muốn nghe thấy giọng anh thôi. – Hoài An cười.
–
– Anh.
–
– Chúc ngủ ngon!
Tút…tút…tút…..
Cô bé thở dốc, khuôn mặt đượm nét buồn.
Ko biết từ bao giờ, trạng thái này lại đến với cô bé như một người bạn, người bạn đó luôn gõ cửa ngay cả trong những giấc mơ….
=============================
Đầu đông những ngày có nắng, có gió, trên chiếc xe màu xanh dương quen thuộc, khoảng không im lặng vẫn khéo dài.
– Hân Hân, điện thoại kìa! – Thiên Bảo nhắc khẽ.
– Umk! – Hân Hân gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, vớ lấy chiếc điện thoại.
– Anh Jun? Có chuyện gì vậy ạ? – Hân Hân nhỏ nhẹ.
– – Jun lên giọng. Chịu hết nổi với anh chàng này, ai cũng “em gái yêu”.
– Stop! Anh muốn nhờ vả gì hả? Ko cần phải tâng bốc vậy đâu, em vốn tốt bụng rồi nên anh có nói cũng ko thay đổi được gì đâu ạ! – Hân Hân cười vang, ko để ý một ánh mắt nhìn cô khó chịu.
– – Jun dụ.
– Em lớn rồi anh ạ! Hì!
– – Jun ngập ngừng.
– &*^$%&. OK?
– – Jun vui sướng.
– Thôi được rồi! Em cũng yêu anh mà! – Hân Hân trêu nhưng trò đùa hơi quá trớn rồi thì phải. Bằng chứng là khuôn mặt ai đó đã đỏ bừng bừng bên cạnh cô.
Càng ngày Hân Hân càng ko hiểu ông anh Jun này. Chằng biết trong lòng nghĩ gì nữa nhưng mà thôi, giúp thì giúp cho trót. Nó khẽ cười rồi cất điện thoại vào túi.
Bỗng chiếc xe phanh gấp bên lề đường làm nó ngã người về phía trước.
Quay sang Thiên Bảo, khuôn mặt cậu hơi chuyển sắc, ko biết có chuyện gì đây?
Đến trước cổng trường, nó vừa đặt chân xuống xe thì nghe thấy giọng nói có vẻ đầy đe dọa của Thiên Bảo vang lên bên tai.
– Ra về, bạn lên sân thượng gặp tôi!
Nó chưa kịp hỏi gì thì chiếc xe đã khuất bóng ở nhà xe trường.
Khẽ lắc đầu, nó bước nhanh về lớp.
Ra về, sân trường vắng lặng, thưa thớt người và có lẽ sân thượng còn vắng hơn.
Những bước chân nặng nề cứ đeo bám nó trên lối lên cầu thang để đến sân thượng. Phía sau cánh cửa kia chính là Thiên Bảo, là người mà nó yêu nhưng mà cái cảm giác lúc này thật lạ, chưa bao giờ nó cảm thấy áp lực như thế này trước khi gặp cậu.
Nó đẩy cửa bước ra ngoài, đằng hắng khẽ ra dấu sự có mặt của mình nhưng dường như Thiên Bảo vẫn ko để ý đến.
Cậu đứng đó, cách nó mười bước chân thôi nhưng sao mà xa thế.
– Cậu gọi mình? – Nó lấy hơi rồi hỏi khẽ.
Ko có tiếng trả lời, Thiên Bảo cứ ý như một pho tượng đứng. Cà vát ca rô đen trắng tung bay trong gió chiều. Nắng chiều nhuộm màu tóc cậu và nhuộm luôn cả tâm hồn cậu.
Một tiếng thở dài não nề mà dù Thiên Bảo có cố nén nó vẫn nhận ra.
– Hân Hân này! Tôi nghĩ đến lúc kết thúc trò chơi phục hồi trí nhớ này rồi. – Cậu nói chậm rãi, chậm hết mức có thể để tai nó có thể nghe và tim nó có thể đau theo những lời đó.
-…..
Thiên Bảo quay lại phía nó. Ánh mắt cương quyết của cậu xoáy vào tia nhìn của nó. Đôi mắt đó…. sao lại nhẫn tâm nhìn nó như vậy.
– Vì… dù ở quá khứ hay hiện tại, hình như tôi đã yêu bạn mất rồi!
Ánh nắng chiều ngọt lịm quyện vào mùi hương thoang thoảng. Ko hẳn là một câu tỏ tình nhưng nó là một bắt đầu, bắt đầu của một kết thúc.
Đôi mắt nó và cậu, chạm nhau ở một điểm nào đó, bất định trên không trung. Trái tim nó và cậu, kể từ giờ phút ấy lại bắt đầu chung nhịp đập hay có phải chẳng trước giờ đã vậy, chỉ là có ai đó cố gắng phủ định điều ấy mà thôi!