Sau đêm đầu tiên tại biệt thự riêng biệt, mối quan hệ của Thiên An và Alex được củng cố bằng sự thấu hiểu sâu sắc hơn. Buổi sáng hôm sau, mặc dù mệt mỏi vì thiếu ngủ, cả hai đều tràn đầy năng lượng và sự gắn kết.
Họ dành cả ngày để làm việc, nhưng sự khác biệt là giờ đây, mọi tương tác đều thấm đẫm tình cảm và sự gần gũi. Chỉ một cái chạm tay khi trao tài liệu, một ánh mắt nhìn nhau quá lâu, cũng đủ để Thiên An và Alex cảm nhận sự say đắm lẫn nhau.
Buổi chiều, trong lúc đang thanh tra khu vực bếp của resort, nơi đang xảy ra vấn đề về an toàn vệ sinh thực phẩm, Alex đột ngột bị thương.
Anh đang kiểm tra hệ thống thông gió cũ kỹ trên cao thì mất thăng bằng. May mắn thay, anh chỉ bị trượt chân và tay va mạnh vào góc cạnh sắc nhọn của một thiết bị. Vết thương không sâu, nhưng ngay lập tức rách một đường dài, máu bắt đầu rỉ ra.
"Alex!" Thiên An hoảng hốt. Cô nhanh chóng lấy khăn tay sạch từ túi áo đồng phục, chạy đến đỡ anh và băng tạm vết thương.
"Không sao. Chỉ là xây xát nhỏ thôi," Alex nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng gương mặt anh hơi tái đi vì bất ngờ.
Thiên An không nghe. Cô ra lệnh cho quản lý bếp đưa đến hộp sơ cứu ngay lập tức, và sau đó cô đưa Alex trở về biệt thự.
Trong không gian yên tĩnh và riêng tư của căn biệt thự, Thiên An bắt đầu chăm sóc vết thương cho Alex. Anh ngồi trên chiếc ghế bành lớn, còn cô quỳ xuống trước mặt anh.
Cô cẩn thận sát trùng, rồi thoa thuốc mỡ và băng bó vết thương. Mặc dù Alex là người mạnh mẽ và quyền lực, nhưng trong giây phút này, anh hoàn toàn phó thác bản thân cho sự chăm sóc dịu dàng của cô.
Bàn tay cô nhẹ nhàng, tỉ mỉ, khác hẳn với sự nhanh nhẹn tháo vát thường thấy ở nơi làm việc. Cô tập trung cao độ, thở nhẹ và cẩn thận đến từng milimet. Anh nhìn xuống đỉnh đầu cô, nơi mái tóc đen mượt đang rủ xuống, và cảm thấy một sự an ủi sâu sắc chưa từng có.
"Cô làm điều này có vẻ chuyên nghiệp," Alex thì thầm, cố gắng làm giảm đi sự căng thẳng.
"Tôi đã từng làm điều này cho em trai tôi khi nó bị ngã. Nó còn khó khăn hơn nhiều," Thiên An mỉm cười, không ngẩng đầu lên.
Khi cô đang cuốn băng gạc, cô vô tình chạm phải vết thương. Alex khẽ rụt người lại.
"Tôi xin lỗi," Thiên An nói ngay, cô ngẩng lên, ánh mắt đầy lo lắng.
Alex đưa bàn tay không bị thương của mình lên, nhẹ nhàng giữ lấy má cô. "Không sao, An. Cô làm rất tốt."
Ánh mắt họ giao nhau. Trong khoảnh khắc đó, sự chăm sóc y tế đơn thuần đã trở thành một cử chỉ thân mật sâu sắc. Cô đang chăm sóc anh, người đàn ông quyền lực nhất cô từng biết, như một người thân yêu.
Khi hoàn thành việc băng bó, Thiên An thu dọn đồ đạc, nhưng Alex vẫn giữ cô lại. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần.
"Cô là điều tốt nhất xảy đến với tôi trong chuyến công tác này," anh nói, giọng nói chân thật và ấm áp.
Anh đưa tay không bị thương của mình lên, nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, kéo cô vào lòng, tựa vào ngực anh. Anh không nói gì thêm, chỉ để cô yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Thiên An cảm nhận được sự tin tưởng và dựa dẫm tuyệt đối mà anh dành cho cô. Sự chăm sóc tỉ mỉ của cô đã mở ra một khía cạnh mới trong mối quan hệ của họ: không chỉ là người yêu, mà còn là người đồng hành và người chữa lành cho nhau.
Sự tiếp xúc da thịt kéo dài hơn bình thường, không phải là sự khao khát thể xác, mà là sự an ủi cảm xúc. Thiên An nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, đáp lại sự tin tưởng và tình cảm anh dành cho cô.
Cả hai ngồi yên như vậy một lúc lâu, cảm nhận hơi ấm và sự bình yên mà họ mang lại cho nhau, trước khi Alex nhẹ nhàng đưa cô vào bếp để cùng nhau chuẩn bị bữa tối, tận hưởng khoảnh khắc bình dị và thân mật của những người yêu nhau.