Buổi sáng mùa thu, gió mát lành thổi qua những tán cây ngoài cửa kính quán cà phê Morning Bean. Dòng người hối hả, ai cũng vội vàng với công việc của mình.
Còn Tiểu Kiều, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc buộc cao, đang loay hoay bên chiếc laptop, gõ lách cách trong khi cốc cà phê trước mặt đã nguội từ lâu.
“Không ổn rồi... nếu trễ deadline lần nữa chắc chị quản lý sẽ bóp cổ mình mất!” – cô lẩm bẩm, ngón tay di chuột liên tục, ánh mắt căng thẳng dán chặt vào màn hình.
Là nhân viên mới của công ty truyền thông Skyline Media, Tiểu Kiều luôn trong tình trạng chạy đua với thời gian. Cô mới ra trường, nhiệt huyết đầy mình, nhưng cũng vụng về, thường xuyên rơi vào mấy tình huống “không biết nên cười hay khóc”.
Đúng lúc cô vừa bấm lưu file xong, điện thoại reo lên — là chị Trang, quản lý trực tiếp.
“Tiểu Kiều! Em đến công ty ngay đi, có cuộc họp khẩn với bên tập đoàn Lâm Thị. Tổng giám đốc sẽ qua đàm phán hợp đồng quảng cáo mới!”
“Dạ! Em tới liền!”
Cúp máy, Tiểu Kiều hấp tấp đóng laptop, cho vào túi, cầm cốc cà phê mang đi như thói quen hằng ngày. Cô vừa bước ra cửa quán, mắt vẫn dán vào điện thoại để kiểm tra địa chỉ họp. Và chính giây phút ấy — định mệnh gõ cửa đời cô.
Một bóng người cao lớn bước ngang qua, chiếc áo sơ mi trắng tinh, cà vạt màu xám tro, phong thái trầm tĩnh, khí chất lạnh lùng. Cô không kịp tránh — RẦM!
Cốc cà phê trên tay hất tung lên, đổ trọn vào ngực áo người đàn ông.
Mùi cà phê hòa cùng hơi nóng bốc lên, làm cô giật mình kêu to:
“Á! Trời ơi! Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý đâu!”
Người đàn ông cúi xuống nhìn áo mình, chất giọng trầm thấp cất lên, rõ ràng và lạnh đến mức khiến người ta run rẩy:
“Cô có thói quen tạt cà phê vào người khác mỗi sáng à?”
Tiểu Kiều ngẩng đầu, và gần như chết đứng.
Trước mặt cô là một gương mặt hoàn hảo đến mức không thật — sống mũi cao, ánh mắt sâu như đáy hồ mùa đông, đôi môi mím chặt.
Một người đàn ông có khí chất vừa áp lực, vừa… quyến rũ đến khó hiểu.
“Ơ… tôi… tôi thật sự xin lỗi!” – cô lắp bắp, rút vội khăn giấy trong túi, đưa ra. “Anh lau tạm đi, tôi… tôi sẽ trả tiền giặt áo cho anh!”
Người đàn ông liếc nhìn chiếc khăn giấy bị nhàu nát trên tay cô, ánh mắt hờ hững:
“Cô nghĩ cái này có ích sao?”
“Thì ít ra… cũng đỡ hơn đứng nhìn chứ?” – Tiểu Kiều đáp lại, rồi chợt nhận ra giọng mình có vẻ hơi to. Cô nuốt nước bọt, lùi lại một bước, nở nụ cười gượng. “Ý tôi là, tôi thật sự không cố ý!”
Anh nhìn cô thêm vài giây, khóe môi khẽ nhếch — một nụ cười nhạt như gió thoảng.
“Không cố ý à? Vậy cô định xin lỗi bằng cách nào?”
Câu hỏi ấy khiến cô nghẹn họng. “Tôi… tôi có thể mua cho anh ly khác… hoặc trả tiền áo… ờm… áo anh chắc đắt lắm nhỉ?”
Người đàn ông không đáp. Anh rút khăn tay lau sơ qua vết cà phê, rồi đi thẳng ra chiếc xe màu đen đang đợi bên ngoài.
Cửa xe đóng lại, chỉ còn lại mùi cà phê và cảm giác xấu hổ lan khắp người Tiểu Kiều.
“Trời ơi… sáng sớm đã gây họa!” – cô than thở, vội vàng gọi taxi đến công ty.
Công ty Skyline nằm ở tầng 18 tòa nhà Lâm Tower — trụ sở chính của tập đoàn tài chính Lâm Thị. Khi vừa đến nơi, Tiểu Kiều hớt hải chạy vào thang máy, tim đập thình thịch.
Cô vừa kịp ngồi xuống bàn làm việc thì tiếng của chị Trang vang lên:
“Tiểu Kiều! Phòng họp tầng 19! Đi ngay!”
Cô hấp tấp đứng dậy, suýt vấp ngã vì gót giày mắc vào thảm. Trong đầu cô chỉ kịp nghĩ: Đừng trễ, đừng trễ, đừng để sếp mắng nữa!
Phòng họp tầng 19 rộng lớn, sáng bóng và sang trọng.
Giữa bàn dài, hàng loạt giám đốc, trưởng phòng đang chờ đợi. Không khí nghiêm túc đến ngột ngạt.
Cửa mở ra, Tiểu Kiều khẽ cúi đầu: “Xin lỗi, tôi đến hơi muộn ạ…”
Chị Trang khẽ liếc: “Ngồi xuống nhanh đi, tổng giám đốc Lâm Thị sắp tới rồi đấy.”
Tiểu Kiều kéo ghế, cố gắng im lặng, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm — Tổng giám đốc của Lâm Thị à? Không biết là người thế nào nhỉ… nghe đồn lạnh lùng, khó gần, không thích tiếp xúc phụ nữ…
Cô đang mơ màng thì tiếng mở cửa vang lên. Cả phòng họp lập tức đứng dậy.
Một bóng dáng cao lớn bước vào — áo sơ mi trắng, vest đen chỉnh tề, đôi mắt lạnh lẽo như lưỡi dao.
Và… tim Tiểu Kiều như ngừng đập.
Là người đàn ông cô làm đổ cà phê lên sáng nay.
Cả người cô như đông cứng.
Duy Khiêm nhẹ gật đầu với mọi người, giọng anh trầm ổn:
“Xin lỗi vì đến trễ. Chúng ta bắt đầu được rồi.”
Ánh mắt anh quét qua bàn họp, dừng lại đúng chỗ cô ngồi. Cô cố gắng tránh ánh nhìn ấy, nhưng lại thấy rõ trong đáy mắt anh là chút gì đó… lạnh lẽo pha ý cười rất mỏng.
Chết tiệt… đừng nói anh ta nhận ra mình nhé?
“Bên Skyline, ai là người phụ trách ý tưởng quảng cáo mới?” – giọng anh vang lên, dứt khoát.
Chị Trang đẩy nhẹ cánh tay cô: “Tiểu Kiều, em trình bày đi.”
“Dạ… dạ vâng!” – cô đứng bật dậy, tim đập loạn. “Chào tổng giám đốc, tôi là Tiểu Kiều, phụ trách phần kịch bản truyền thông hình ảnh cho dự án này.”
Anh gật nhẹ: “Ồ, cô Tiểu Kiều.”
Ánh mắt anh khẽ lướt qua cốc cà phê trên bàn, rồi dừng lại nơi áo sơ mi của mình – nơi vẫn còn vết nhạt của cà phê dù đã được thay áo mới.
“Hy vọng lần này cô không… làm đổ gì thêm.”
Tiểu Kiều há hốc miệng. Mọi người nhìn quanh, không hiểu ẩn ý, chỉ cô biết mình đang muốn độn thổ.
“À… vâng, tôi… tôi chắc chắn không!” – cô đáp vội, mặt đỏ bừng.
Buổi họp bắt đầu. Duy Khiêm lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi khiến mọi người phải toát mồ hôi vì độ sắc bén. Chỉ riêng Tiểu Kiều, mỗi lần anh nhìn qua là tim cô lại nảy lên như trống đánh.
Thế nhưng, lạ ở chỗ — thay vì ghét, cô lại thấy có gì đó thu hút ở anh.
Một người đàn ông thông minh, lạnh lùng, có khí chất khiến cả phòng phải im lặng chỉ vì một ánh nhìn.
Khi buổi họp kết thúc, anh bước đến bên cô, dừng lại trong giây lát.
“Cô Tiểu Kiều.”
“Dạ… tổng giám đốc…”
Anh cúi nhẹ, giọng khẽ đến mức chỉ hai người nghe được:
“Áo sơ mi sáng nay… là mẫu giới hạn. Cô định xử lý thế nào?”
Tiểu Kiều nghẹn họng, vội nói: “Tôi… tôi sẽ đền! Anh nói giá đi!”
Anh nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ: “Không cần tiền.”
Cô ngạc nhiên: “Vậy anh muốn gì?”
“Cà phê.”
“Cà phê?”
“Ngày mai. Cô mang đến phòng tôi. Coi như… lời xin lỗi.”
Anh nói xong, rời đi, để lại cô đứng đó với hàng loạt ánh nhìn hiếu kỳ của đồng nghiệp.
Chị Trang khẽ huých vai cô, cười nhỏ:
“Trời ạ, Tiểu Kiều, cô quen tổng giám đốc Lâm Thị hả?”
“Không… không quen! Gặp đúng một lần thôi!” – cô nói mà trong lòng dậy sóng.
Một lần thôi, nhưng là lần khiến cô nhớ mãi.
Tối hôm đó, Tiểu Kiều nằm trên giường, lăn qua lăn lại. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh người đàn ông ấy — dáng vẻ lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm.
“Ngày mai mang cà phê đến cho tổng giám đốc…” – cô thở dài, “Hy vọng anh ta không bắt mình lau sàn hay nấu cơm luôn.”
Cô bật cười một mình, nhưng tim lại lạ lắm — vừa lo, vừa háo hức, vừa có chút… chờ mong.
Ngoài kia, đèn phố vẫn sáng, và một mối duyên tình vừa chớm bắt đầu — từ một cốc cà phê đổ sai người.