Sáng hôm sau, Tiểu Kiều dậy sớm hơn thường lệ.
Cô đứng trước gương, chỉnh lại tóc, chọn chiếc váy công sở màu be nhạt, dáng ôm vừa đủ, vừa thanh lịch vừa không quá nổi bật. Cô thở dài, lẩm bẩm:
“Chỉ là mang cà phê thôi, có cần hồi hộp thế này không hả Tiểu Kiều?”
Nhưng tim cô vẫn đập loạn.
Sau vụ đổ cà phê hôm qua, cô tưởng rằng đã xong chuyện, ai ngờ tổng giám đốc lại đích thân bảo cô mang cà phê lên phòng. Mà tệ hơn là — cả công ty đều biết.
Tin tức lan nhanh hơn gió.
Người trong phòng truyền thông nhìn cô bằng ánh mắt vừa tò mò vừa... “kính nể lạ lùng”.
“Ê, Tiểu Kiều, nghe nói cậu làm đổ cà phê lên tổng giám đốc mà ảnh không nổi giận à?”
“Không những không giận, còn bảo cậu mang cà phê lên phòng ảnh sáng nay nữa, đúng không?”
“Trời ơi, chắc tổng giám đốc thấy cậu dễ thương nên tha rồi đó. Bình thường ai dám làm bẩn áo ảnh chắc nghỉ việc luôn!”
Tiểu Kiều chỉ biết cười khổ:
“Mọi người đừng nói bậy, chắc ảnh chỉ… muốn trêu thôi.”
Chị Trang từ bàn bên cạnh ngẩng lên, nhướng mày:
“Trêu à? Cưng ơi, tổng giám đốc mà rảnh trêu nhân viên à? Cẩn thận nha, coi chừng người ta để mắt thật đấy.”
“Chị ơi, đừng dọa em.”
“Chị không dọa. Ảnh lạnh lùng vậy thôi chứ… ai biết trong lòng nghĩ gì. Nhưng mà nè, nếu có cơ hội, nhớ kéo chị theo làm phù dâu nha!”
Cả phòng bật cười ầm lên. Tiểu Kiều mặt đỏ rực:
“Không có gì hết! Em chỉ mang cà phê thôi!”
Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng, tay cầm cốc cà phê nóng hổi, cố không để ai nói thêm gì nữa.
Tim cô đập mạnh từng nhịp khi bước vào thang máy dẫn lên tầng 25 – tầng của tổng giám đốc Lâm Duy Khiêm.
Cửa mở ra, không khí bên trên hoàn toàn khác.
Tầng 25 yên tĩnh, sang trọng, mỗi góc đều toát lên sự nghiêm nghị. Cô thư ký ngồi trực trước cửa phòng tổng giám đốc ngẩng lên, mỉm cười chuyên nghiệp:
“Cô là Tiểu Kiều đúng không? Tổng giám đốc đang đợi.”
“Dạ… vâng…”
Cô bước vào, cốc cà phê trên tay như nóng hơn bao giờ hết.
Phòng làm việc rộng lớn, ánh sáng tự nhiên tràn qua khung cửa kính nhìn xuống thành phố. Duy Khiêm đang đứng gần bàn, áo sơ mi trắng, tay cầm tập hồ sơ. Anh ngẩng lên khi nghe tiếng cửa mở.
“Vào đi.”
Giọng anh trầm, ngắn gọn, nhưng đủ khiến tim cô nhảy loạn.
Cô hít sâu, bước đến đặt ly cà phê xuống bàn:
“Cà phê anh dặn, đen, không đường, thêm một ít sữa tươi.”
Duy Khiêm liếc nhẹ: “Cô nhớ kỹ thật.”
“Thì… anh có ghi trong mail.”
“Mail tôi chỉ nói ‘cà phê’ thôi.”
“Ơ… thì… tôi đoán.” – cô cười trừ, cố giấu sự lúng túng. “Người như anh chắc thích vị đắng hơn là ngọt.”
Anh ngừng lại trong giây lát, ánh mắt có gì đó khẽ đổi.
“Cô quan sát tinh đấy.”
“Ờm… cảm ơn anh.” – cô cúi đầu, cố gắng rời đi thật nhanh trước khi nói gì dại dột. Nhưng vừa xoay người, giọng anh lại vang lên:
“Đợi đã.”
Cô khựng lại: “Dạ?”
“Cà phê nóng lắm, sao không uống cùng?”
Tiểu Kiều tròn mắt. “Tôi… tôi chỉ mang cho anh thôi mà.”
“Thì tôi bảo cô uống.”
Anh nói đơn giản như ra lệnh, rồi kéo thêm một ly trống trên bàn, rót nửa ly cho cô.
Tiểu Kiều chần chừ, rồi đành cầm lấy, nhấp ngụm nhỏ.
Hương cà phê đắng, nhưng ấm lạ thường.
Cô ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của anh. Ánh mắt đó sâu đến mức khiến cô lạc vài nhịp thở.
“Lần sau,” anh nói, “nếu làm đổ thứ gì khác, ít nhất cũng nên đổ lên người có thể chịu được.”
“Anh… đang trêu tôi à?”
“Không.” – môi anh cong nhẹ. “Chỉ nói sự thật.”
Cô rời khỏi phòng với tâm trạng lẫn lộn.
Thang máy vừa đóng lại, cô đã dựa lưng vào tường, khẽ thở ra. “Trời ơi… tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực mất.”
Cô không biết rằng, cánh cửa văn phòng phía sau vừa khép lại, Duy Khiêm vẫn đứng đó, mắt nhìn theo, khóe môi thấp thoáng ý cười hiếm hoi.
Thư ký Hân bước vào, cầm một xấp hồ sơ, khẽ ngạc nhiên:
“Tổng giám đốc, tôi có cần nhắc cô ấy không được tự ý lên đây nữa không ạ?”
“Không cần.”
“Dạ? Nhưng…”
“Cứ để cô ấy mang cà phê mỗi sáng.”
Hân chớp mắt. Tổng giám đốc Lâm Duy Khiêm – người từng nổi tiếng ghét mùi cà phê, nay lại muốn ai đó mang lên mỗi ngày.
Hai tiếng sau, ở tầng dưới, phòng truyền thông nổ tung.
“Tin nóng đây! Tin nóng đây!” – cậu nhân viên Lâm Toàn vừa chạy vừa hét, tay cầm điện thoại. “Nhìn nè! Có người chụp được hình Tiểu Kiều bưng cà phê bước ra từ phòng tổng giám đốc Lâm Thị!”
“Trời đất ơi! Thật á?”
“Cho xem, cho xem!”
“Ui trời ơi, góc này rõ quá luôn!”
Tấm hình chụp nghiêng, nhưng rõ ràng thấy Tiểu Kiều đang bước ra khỏi cửa phòng, tay cầm ly cà phê, mặt hơi đỏ.
Chị Trang nhìn xong chỉ biết thở dài: “Xong rồi con ơi, mai công ty không bàn dự án mà bàn chuyện tình em với tổng tài mất.”
“Không! Không phải như mọi người nghĩ đâu!” – Tiểu Kiều hoảng hốt, giật điện thoại xem. “Trời ơi ai chụp nhanh thế này…”
“Chắc là thư ký tầng trên đó. Tin kiểu này lan nhanh lắm.”
“Không ổn rồi, chiều nay ban giám đốc mà biết chắc em xong!”
Quả nhiên, chỉ vài tiếng sau, tin đồn “nhân viên mới Tiểu Kiều tán tỉnh tổng giám đốc Lâm Thị” lan khắp tòa nhà như bão.
Ai đi ngang cũng liếc nhìn cô, vừa cười vừa xì xào.
“Nghe nói cô ấy lợi dụng vụ làm đổ cà phê để tiếp cận tổng tài đó.”
“Chắc cũng có gì thật, chứ tổng tài đâu dễ gần vậy.”
“Biết đâu là chiêu của con gái thời nay, ngây thơ ngoài mặt, bên trong tính toán ấy mà.”
Tiểu Kiều nghe hết, nhưng chỉ im lặng. Cô vốn không phải người dễ bị dao động, nhưng lần này, lòng cô thật sự chùng xuống.
Chỉ là hiểu lầm thôi… sao mọi người có thể suy diễn như vậy?
Chiều đến, cô bị gọi lên phòng chị Trang.
“Tiểu Kiều, chị biết em không cố ý, nhưng em nên cẩn thận. Dự án này quan trọng, tin đồn kiểu này ảnh hưởng lắm.”
“Em biết… nhưng em không thể kiểm soát được mấy lời đồn.”
“Thì em tránh va chạm với tổng giám đốc đi. Từ mai, chị bảo người khác phụ trách phần liên hệ, em tạm thời ở hậu kỳ.”
“Chị ơi, nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết. Chị đang giúp em đó. Nếu ban lãnh đạo hiểu sai, em mất việc đấy.”
Tiểu Kiều cắn môi, cúi đầu: “Em hiểu.”
Tan làm, cô ra khỏi tòa nhà, bước đi chậm chạp.
Bầu trời xám xịt, mây đen kéo đến, y như tâm trạng cô lúc này.
Điện thoại rung – tin nhắn từ số lạ:
“Chiều nay không thấy cô mang cà phê?”
Cô nhìn màn hình, tim giật nhẹ. Dù không lưu số, cô biết ngay là ai.
“Tôi bị đổi vị trí công việc rồi. Sợ ảnh hưởng đến anh.”
Một phút sau, tin nhắn phản hồi:
“Ai cho phép họ đổi?”
Cô sững người.
“Tôi không muốn bị đồn thêm nữa.”
Anh trả lời ngắn gọn:
“Tôi không quan tâm tin đồn. Sáng mai vẫn mang cà phê.”
Cô nhìn dòng chữ cuối cùng, lòng rối bời.
Một phần muốn làm theo, một phần lại sợ sóng gió lớn hơn.
Sáng hôm sau, khi cô còn đang lưỡng lự trong thang máy, thì cửa mở ra — người đứng đó chính là Lâm Duy Khiêm.
Cô tròn mắt, suýt làm rơi ly cà phê trong tay.
“Anh… anh đi làm sớm vậy ạ?”
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng dịu hơn thường ngày.
“Cà phê cho tôi?”
“Ờ… tôi mang cho anh.”
“Lên cùng đi.”
Cô do dự: “Nhưng… mọi người sẽ nhìn thấy…”
Anh quay đầu, ánh mắt sắc lạnh: “Họ không có quyền nói gì về cô.”
Giọng nói ấy, bình thản mà lại mang uy lực khiến cô không thể phản kháng.
Thang máy đóng lại, chỉ còn hai người. Không gian im ắng, chỉ có tiếng tim cô đập thình thịch.
Khi cửa mở ra ở tầng 25, anh nói nhỏ:
“Đừng để lời đồn khiến cô thay đổi. Tôi thích cách cô dám nhìn thẳng vào tôi mà nói chuyện.”
Cô ngẩng lên, ngỡ ngàng.
Anh không cười, nhưng ánh mắt ấy lại khiến tim cô mềm đi.
Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu ra — không phải mọi chuyện đều có thể đo bằng lý trí.
Và có lẽ, những tin đồn kia… chỉ là điểm khởi đầu cho một điều gì đó sâu sắc hơn.