cô vợ bướng bỉnh của tổng tài lạnh lùng

Chương 9: Anh Không Biết Dỗ Người Khóc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, căn biệt thự vốn sang trọng và yên tĩnh, nay lại bao trùm một bầu không khí nặng nề đến lạ. Ánh đèn vàng hắt lên từng góc tường, phản chiếu bóng dáng Tiểu Kiều ngồi co ro nơi ghế sofa, đôi mắt sưng đỏ, gương mặt vẫn còn in dấu nước mắt.

Cô đã khóc. Khóc đến mức Duy Khiêm – người đàn ông mà cả công ty đồn đại là “băng lạnh vô cảm” – cũng không biết phải làm sao.

Nguyên nhân của cuộc cãi vã ban chiều thật ra chẳng lớn lao gì. Chỉ là một hiểu lầm nhỏ: Tiểu Kiều quên không báo lại cho Duy Khiêm lịch trình đi công tác của anh bị thay đổi. Khi anh trở về, nhìn thấy cô đang ngồi cười nói với đồng nghiệp nam ở sảnh, gương mặt cô sáng rực như nắng, anh… nổi giận.

Giọng anh khi ấy lạnh như thép:

— Cô rảnh quá nhỉ? Không làm việc mà ngồi cười nói vui vẻ thế này à?

Tiểu Kiều tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

— Tôi chỉ hỏi anh ấy về tài liệu của phòng kế hoạch thôi mà!

— Cô giỏi biện minh lắm. — Anh nói rồi quay lưng bỏ đi.

Lần đầu tiên kể từ khi ký cái “hợp đồng hôn nhân kỳ lạ” ấy, Tiểu Kiều thấy trái tim mình nhói lên. Cô không hiểu vì sao anh có quyền tức giận với cô như vậy. Họ chỉ là vợ chồng trên giấy, đâu có quyền ghen tuông.

Cô bỏ về biệt thự trước, khóa mình trong phòng. Và thế là khóc.

Duy Khiêm đứng trước cửa phòng cô đã hơn mười phút. Anh chưa từng ở trong tình huống nào kỳ quặc như thế này. Bình thường, chỉ cần anh nói một câu, cả chục nhân viên lập tức im bặt. Nhưng giờ, một cô gái nhỏ đang giận anh, và anh hoàn toàn… mất khả năng ra lệnh.

Anh giơ tay lên, định gõ cửa, lại hạ xuống. Lần thứ hai, vẫn vậy.

Cuối cùng, tiếng gõ nhẹ vang lên:

Cộc… cộc…

Không có ai trả lời.

Anh khẽ đằng hắng, giọng cố giữ bình tĩnh:

— Tiểu Kiều, ra ăn tối đi.

Im lặng.

— Tôi… gọi đầu bếp làm món cô thích, mì Ý sốt kem nấm.

Vẫn không tiếng đáp.

Anh nhíu mày, cố tìm cách khác. Có lẽ… cô vẫn còn giận. Duy Khiêm cắn nhẹ môi, rồi lấy điện thoại ra. Anh gõ vài chữ, gửi tin nhắn:

Duy Khiêm: “Nếu cô không ra ăn, tôi sẽ… ăn một mình.”

Đọc lại, anh thấy câu này chẳng có sức thuyết phục gì cả. Anh bực mình, xóa đi. Gõ lại:

Duy Khiêm: “Tôi xin lỗi.”

Ba chữ này… thật khó gõ ra. Cảm giác như vừa viết một thứ cực kỳ xa xỉ. Anh chưa từng nói “xin lỗi” với ai, kể cả trong công việc. Nhưng với Tiểu Kiều, anh lại muốn thử.

Năm phút trôi qua. Không hồi âm.

Duy Khiêm tự nhủ: Chắc cô ấy đang cố chọc tức mình.

Nhưng chỉ vài giây sau, anh thở dài. Hay là cô ấy đang khóc thật?

Anh nắm chặt tay nắm cửa, cuối cùng vẫn đẩy vào.

Cánh cửa bật mở, căn phòng mờ ảo ánh đèn ngủ. Tiểu Kiều nằm nghiêng trên giường, tấm chăn trùm kín quá nửa người. Duy Khiêm tiến lại gần, bước chân nhẹ đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên thận trọng.

Anh nhìn thấy vai cô khẽ run, nghe tiếng nức nở khe khẽ.

Trái tim anh, lạ thay, bỗng chùng xuống.

— Cô… vẫn chưa ngủ à? — Anh hỏi, giọng trầm hẳn đi.

Cô không đáp.

Duy Khiêm đứng đó vài giây, rồi cúi người, đưa tay nhẹ chạm lên mép chăn.

— Đừng khóc nữa, được không?

Câu nói ấy nghe vụng về đến mức chính anh cũng thấy ngượng. Nhưng không hiểu sao, Tiểu Kiều lại khẽ xoay người, lộ ra đôi mắt ươn ướt.

— Anh… quan tâm tôi à? — Cô hỏi, giọng nghẹn ngào.

— Tôi… chỉ không muốn nhân viên của tôi sưng mắt khi đi làm. — Anh trả lời, hơi khựng lại, rồi nói thêm — Và… vợ tôi cũng vậy.

Cô bật cười trong nước mắt.

— Vợ giả thôi mà, tổng tài Duy Khiêm.

Anh nhìn cô vài giây, ánh mắt sâu thẳm, rồi nói khẽ:

— Dù giả, tôi cũng không muốn thấy cô khóc như thế.

Khoảnh khắc ấy, có gì đó thay đổi.

Tiểu Kiều cắn môi, nhìn anh chằm chằm. Anh đứng lúng túng, không biết nên làm gì. Cô vừa buồn vừa buồn cười: người đàn ông quyền lực nhất trong giới thương trường, giờ lại ngơ ngác như một cậu trai mới học cách dỗ bạn gái.

Cô h sniff một tiếng.

— Tôi chỉ muốn anh đừng nóng nảy với tôi như ban chiều thôi.

— Tôi biết. — Anh đáp, giọng khẽ như gió. — Tôi sai rồi. Tôi… không giỏi nói chuyện kiểu dịu dàng.

Anh nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc gấu bông nhỏ trên bàn. Bỗng nhiên, Duy Khiêm bước đến, cầm con gấu ấy, rồi giơ lên, nghiêm túc nói:

— Này… cô gấu cũng bảo cô đừng khóc nữa.

Tiểu Kiều trố mắt, sau đó… phì cười.

Cảnh tượng thật nực cười: Duy Khiêm, vị tổng tài lạnh lùng, đang cầm gấu bông nói chuyện như một đứa trẻ. Nhưng có lẽ, chính vì sự vụng về ấy mà cô thấy lòng mình mềm lại.

— Anh thật sự không biết dỗ người khóc. — Cô nói khẽ.

— Tôi đang học. — Anh đáp, nghiêm túc đến mức cô lại bật cười.

Bầu không khí dần ấm lên. Duy Khiêm đặt con gấu xuống, rồi nói:

— Xuống ăn một chút đi, tôi không muốn cô đói.

— Không ăn.

— Tôi bảo đầu bếp bỏ thêm kem tươi vào bánh rồi.

Tiểu Kiều liếc nhìn anh, cuối cùng cũng chịu đứng dậy.

— Anh thắng.

Duy Khiêm mỉm cười nhạt — nụ cười hiếm hoi mà có lẽ chỉ một mình Tiểu Kiều nhìn thấy.

Phòng ăn sáng rực ánh đèn. Tiểu Kiều ngồi ăn chậm rãi, còn Duy Khiêm chỉ lặng lẽ ngồi đối diện, đôi khi liếc nhìn cô, đôi khi giả vờ nhìn tài liệu.

Sau bữa ăn, cô định đứng dậy đi rửa bát, nhưng anh ngăn lại:

— Cứ để đó, người làm sẽ dọn.

— Nhưng tôi…

— Cô là vợ tổng tài. — Anh nói, giọng bình thản mà khiến tim cô đập loạn. — Không cần làm mấy việc này.

Cô cười khẽ, cúi đầu, che đi gương mặt đang nóng bừng.

Duy Khiêm đứng dậy, lấy áo khoác chuẩn bị rời đi. Nhưng khi đi ngang qua chỗ cô, anh dừng lại, nói nhỏ:

— Nếu lần sau có chuyện gì, đừng im lặng. Tôi… sẽ học cách nói chuyện nhẹ nhàng hơn.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh. Một thoáng gì đó, ấm áp len vào tim.

Đêm hôm ấy, khi anh đã lên phòng làm việc, Tiểu Kiều mở điện thoại, thấy một tin nhắn mới.

Duy Khiêm: “Cô vẫn còn khóc không?”

Cô cười, gõ lại:

Tiểu Kiều: “Không, nhờ con gấu của anh.”

Một phút sau, tin nhắn khác đến:

Duy Khiêm: “Nếu lần sau buồn, cứ gọi tôi. Tôi sẽ mang cả đàn gấu đến.”

Tiểu Kiều cười khúc khích, ôm gối nằm xuống.

Có lẽ, trong sự vụng về ấy, cô cảm nhận được một điều thật lòng.

Và ở tầng trên, Duy Khiêm đặt điện thoại xuống, khẽ tự cười.

Anh chưa từng nghĩ, có một ngày, anh sẽ phải học cách dỗ người khác… bằng gấu bông. Nhưng kỳ lạ thay, anh không thấy phiền chút nào.

Anh ngả lưng xuống ghế, đôi mắt khép lại, lòng chợt nhẹ.

Có lẽ, cuộc sống cùng Tiểu Kiều — dù ồn ào, bướng bỉnh, nhưng… thật thú vị.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×