cô vợ bướng bỉnh của tổng tài lạnh lùng

Chương 8: Bướng Bỉnh Và Lạnh Lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy bắt đầu bình thường như mọi ngày.

Tiểu Kiều thức dậy sớm hơn thường lệ, chuẩn bị bữa sáng đơn giản: bánh mì trứng và cà phê sữa.

Cô vừa chiên trứng, vừa ngân nga vài câu hát. Mùi bơ thơm lan tỏa khắp gian bếp.

Chỉ khác là hôm nay, Duy Khiêm không xuất hiện như mọi lần.

Cô nhìn đồng hồ. Đã tám giờ.

“Lạ nhỉ, tổng tài mà dậy trễ sao?”

Cô tò mò tiến đến cửa phòng làm việc. Cửa khép hờ, tiếng bàn phím lách cách vang đều.

Anh vẫn ngồi đó, trong chiếc sơ mi trắng, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt lạnh lùng không biểu cảm.

– Anh chưa ăn sáng à? – Cô hỏi.

Không ngẩng đầu, anh đáp ngắn:

– Tôi bận.

– Nhưng quy tắc thứ ba đấy nhé, “Không bỏ bữa sáng”.

– Hôm nay ngoại lệ.

– Tổng tài tự phá luật của mình rồi à?

– Tôi có quyền làm vậy.

Câu trả lời khiến cô hơi khựng lại. Giọng anh lạnh như thép, không chút cảm xúc.

Cô mím môi, đặt đĩa bánh mì lên bàn cạnh anh:

– Dù sao cũng nên ăn một chút. Làm việc nhiều quá sẽ đau dạ dày.

Anh không nhìn, chỉ nói:

– Tôi bảo rồi, tôi không cần.

Không hiểu sao, chỉ một câu ấy khiến lòng cô nhói lên.

“Không cần”…

Anh nói như thể những quan tâm nhỏ bé của cô chẳng là gì.

Cô quay đi, cố giữ bình tĩnh:

– Tùy anh thôi. Tôi không ép.

Và cô bước ra ngoài.

Buổi trưa, Duy Khiêm quay về phòng ăn thì thấy bàn trống trơn.

Không có Tiểu Kiều, không có mùi đồ ăn, không có tiếng nói cười quen thuộc.

Anh nhíu mày, gọi cho cô thư ký:

– Hôm nay Tiểu Kiều không đến công ty à?

– Dạ, cô ấy xin nghỉ phép một ngày, nói là có việc cá nhân.

– Việc cá nhân?

– Vâng, cô ấy không nói rõ.

Anh im lặng một lúc lâu.

Cảm giác khó chịu len lỏi.

Từ khi cô đến, ngôi nhà luôn có tiếng động – tiếng hát, tiếng cằn nhằn, tiếng bát đĩa va nhau.

Bây giờ lại im ắng đến đáng sợ.

Anh nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn.

Sạch sẽ, ngăn nắp, lạnh lẽo — như trước khi cô xuất hiện.

Nhưng thay vì cảm thấy thoải mái, anh thấy trống rỗng lạ thường.

Chiều đến, Duy Khiêm rời công ty sớm. Anh lái xe dọc phố, lòng thấp thỏm dù chẳng hiểu tại sao.

Khi đi ngang công viên trung tâm, anh bất giác thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở ghế đá, cầm cốc trà sữa, tóc buộc cao, mặc chiếc váy trắng giản dị.

Tiểu Kiều.

Anh thắng xe gấp, bước xuống.

Cô đang nói chuyện với bạn – Linh, cô đồng nghiệp thân thiết.

– Cậu thực sự chịu được khi sống cùng tổng tài lạnh lùng đó à? – Linh hỏi, nửa tò mò nửa thương hại.

Tiểu Kiều thở dài:

– Không biết nữa. Anh ta cứ như người máy, chẳng bao giờ biết quan tâm thật lòng. Lúc đầu tôi nghĩ chỉ cần chịu đựng vài tháng cho hết hợp đồng là được. Nhưng giờ… – Cô khẽ cười buồn – Mỗi lần anh ta im lặng, tôi lại thấy tức.

– Tức? Hay là… thích người ta rồi mà không chịu thừa nhận?

– Điên à! Tôi mà thích anh ta? – Cô gắt nhẹ, mặt đỏ lên. – Tôi chỉ… không hiểu nổi mình thôi.

Duy Khiêm đứng sau gốc cây, lặng người.

Từng lời cô nói như dao cứa vào tim.

Cô đang giận anh.

Vì anh lạnh lùng.

Vì anh không biết quan tâm.

Anh chưa từng nghĩ rằng sự im lặng của mình lại khiến người khác tổn thương.

Nhưng bây giờ, khi thấy ánh mắt buồn của cô, anh mới hiểu:

Sự lạnh lùng của anh không phải là vỏ bọc an toàn – mà là bức tường khiến người khác muốn rời xa.

Tối đó, Tiểu Kiều không về nhà.

Duy Khiêm ngồi trên ghế sô pha, điện thoại trong tay, ngón cái cứ lướt qua tên cô trong danh bạ rồi dừng lại.

Anh không biết nên gọi hay nhắn.

Một phần tự ái, một phần lo sợ.

Cả đời anh chưa từng phải lo cho ai như thế này.

Nhưng giờ đây, chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ở ngoài một mình, anh thấy khó chịu đến không thể tập trung.

Gần mười một giờ đêm, anh cuối cùng cũng bấm gọi.

– Alo? – Giọng cô vang lên, nhỏ, khàn, có chút mệt mỏi.

– Cô đang ở đâu?

– Tôi ở nhà Linh. Có chuyện gì à, tổng tài?

– Sao không về?

– Vì tôi không muốn về.

– Vì chuyện sáng nay?

– Cũng có thể.

– Tôi chỉ… không muốn cô phiền vì chuyện nhỏ.

– Nhưng anh không biết, có những “chuyện nhỏ” lại khiến người ta buồn thật đấy.

Câu nói của cô khiến anh lặng người.

Một lúc sau, anh khẽ nói:

– Tôi xin lỗi.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi cô đáp, giọng nhẹ hẫng:

– Anh không cần xin lỗi. Tôi chỉ cần anh đừng tỏ ra như thể chẳng gì quan trọng ngoài công việc.

– Cô… quan trọng.

– Gì cơ?

– Tôi nói, cô quan trọng.

Khoảnh khắc ấy, hai người cùng im lặng.

Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi – từng giọt tí tách, như nhịp tim của hai người đều loạn.

Sáng hôm sau, Tiểu Kiều trở về.

Cô không nói gì, anh cũng không hỏi.

Chỉ là không khí giữa họ khác hẳn.

Ít lời hơn, nhưng có điều gì đó như dòng điện ngầm chảy qua mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau.

Buổi tối, cô đang chuẩn bị bữa ăn thì anh bước vào bếp.

– Tôi mua thêm ít rau. – Anh nói, giọng khàn.

– Ồ, tổng tài đi chợ? Hiếm thật.

– Tôi chỉ nghĩ… nếu cô nấu thì nên có đủ nguyên liệu.

– Lần đầu anh nghĩ xa vậy đấy.

– Tôi đang học.

– Học gì?

– Học cách quan tâm.

Tiểu Kiều khựng lại, quay nhìn anh.

Ánh mắt anh dịu đi, không còn là băng giá thường ngày.

– Anh thật sự… đang thay đổi à?

– Có lẽ vậy. Vì một người bướng bỉnh khiến tôi không yên lòng.

Cô bật cười khẽ, môi cong lên:

– Anh đang tán tôi đó hả?

– Có thể. Nhưng tôi không giỏi tán tỉnh.

– Biết nhận khuyết điểm cũng là tiến bộ rồi.

– Vậy tôi được mấy điểm?

– Năm trên mười.

– Thấp thế à?

– Phải cố gắng thêm.

Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách như tan biến.

Sau bữa ăn, Tiểu Kiều ra ban công phơi đồ. Gió đêm thổi mát, mùi hương hoa nhài thoang thoảng.

Duy Khiêm bước ra, khoác thêm áo lên vai cô.

– Trời lạnh. Đừng đứng ngoài lâu.

– Lại quy tắc mới à? – Cô đùa.

– Không, lần này không có luật. Chỉ là… tôi muốn cô giữ ấm.

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của anh.

Giữa ánh đèn vàng, ánh mắt ấy không còn lạnh – mà đầy lo lắng, thật lòng.

– Lâm Duy Khiêm… – Cô khẽ nói. – Anh đang dần khác đi đấy.

– Có lẽ… vì cô khiến tôi không thể giống như trước.

Cô cười nhẹ, rồi quay đi, giấu đi ánh mắt rối bời.

Đêm đó, Duy Khiêm nằm trên giường, trằn trọc.

Hình ảnh cô cứ hiện lên – nụ cười, giọng nói, ánh mắt buồn lúc ở công viên.

Anh nhận ra mình không muốn mất cô.

Không phải vì hợp đồng.

Không phải vì thể diện.

Mà là vì cô đã trở thành một phần trong cuộc sống anh – ồn ào, lộn xộn, nhưng thật đến kỳ lạ.

Anh nhìn tờ giấy “10 Quy Tắc Sống Chung” dán trên tủ lạnh, khẽ cười.

Có lẽ, từ ngày cô bước vào đời anh, mọi quy tắc đều bắt đầu bị phá vỡ.

Sáng hôm sau, Tiểu Kiều tỉnh dậy thì thấy một tờ giấy mới trên bàn ăn:

“Bổ sung quy tắc thứ mười một:

– Khi giận, phải nói. Không được bỏ đi.

– Khi người kia im lặng, hãy chờ. Vì đôi khi, họ đang học cách nói điều họ chưa quen nói.”

– Lâm Duy Khiêm.

Cô đọc xong, khẽ mỉm cười.

Từng con chữ vẫn vuông vắn, cứng cáp – nhưng giữa dòng chữ lạnh lùng ấy, cô đọc ra được hơi ấm.

“Anh ta đang thật sự cố gắng…”

Cô đặt tờ giấy lại chỗ cũ, rồi cầm điện thoại nhắn một dòng ngắn ngủn:

“Quy tắc thứ mười hai: Khi tổng tài biết nói lời dễ thương, nên được thưởng.”

Vài phút sau, anh trả lời:

“Thưởng bằng gì?”

“Một bữa sáng do tôi nấu. Không được chê, dù dở.”

“Tôi đồng ý.”

“Anh sợ tôi giận nữa à?”

“Ừ. Rất sợ.”

Tiểu Kiều nhìn màn hình, tim khẽ rung lên.

Tổng tài lạnh lùng ngày nào… giờ biết nói “sợ mất cô”.

Tối hôm ấy, khi cả hai cùng ngồi ăn, Tiểu Kiều ngẩng đầu hỏi:

– Anh có nghĩ hai người như chúng ta thật kỳ lạ không?

– Kỳ lạ thế nào?

– Một người quá bướng, một người quá lạnh.

– Có thể vì thế mà vừa vặn.

– Vừa vặn?

– Vì tôi cần một người đủ ồn ào để kéo tôi ra khỏi yên lặng.

Và cô… chính là người đó.

Lần đầu tiên, Duy Khiêm nói ra điều thật lòng.

Giọng anh trầm ấm, mắt anh sáng lên giữa ánh đèn.

Tiểu Kiều cười, nhẹ như gió:

– Tổng tài, lần này anh được… chín điểm.

– Thiếu một điểm vì gì?

– Vì chưa nói “tôi thích cô”.

Anh im lặng vài giây, rồi đáp:

– Tôi đang học cách nói điều đó… đúng lúc.

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy trong sự lạnh lùng ấy, có một ngọn lửa âm ỉ – dành riêng cho mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×