Buổi chiều mùa hạ, ánh nắng nghiêng nghiêng len qua khung kính quán cà phê “Serein” nhỏ xinh giữa lòng thành phố. Lâm Tố Nhi ngồi ở góc khuất gần cửa sổ, hai tay nắm chặt ly nước cam đã tan hết đá, lòng bàn tay lạnh toát mồ hôi.
Cô nhìn đồng hồ, kim giây đã nhích qua con số mười hai — người hẹn gặp vẫn chưa tới.
“Có khi nào mình bị lừa rồi không nhỉ…” — Tố Nhi lẩm bẩm, môi khẽ mím lại.
Hôm qua, cô nhận được một cuộc gọi kỳ lạ. Giọng nam trầm thấp, ngắn gọn và dứt khoát:
“Cô Lâm Tố Nhi? Tôi muốn gặp cô để bàn một chuyện. Liên quan đến… một bản hợp đồng kết hôn.”
Cô còn tưởng mình nghe nhầm. Kết hôn? Với ai? Và vì lý do gì? Nhưng người kia không nói gì thêm, chỉ hẹn cô đến đây lúc hai giờ chiều, nói rằng sau khi gặp sẽ hiểu.
Vì em trai đang nằm viện cần một khoản tiền phẫu thuật lớn, Tố Nhi chẳng còn nhiều lựa chọn. Cô nắm chặt chiếc túi vải cũ, cố giữ bình tĩnh, trong đầu đầy lo lắng: Không lẽ là mấy kẻ lừa đảo đa cấp? Hay môi giới hôn nhân trái phép?
Một tiếng “cạch” vang lên. Cửa quán mở, gió lùa qua làm chiếc chuông gió kêu leng keng.
Người đàn ông bước vào khiến cả quán im bặt trong thoáng chốc.
Bộ vest đen may vừa vặn, dáng người cao ráo, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ lạnh lùng. Ánh nắng phản chiếu qua kính, tạo một quầng sáng mờ ảo quanh khuôn mặt anh.
Nhân viên phục vụ vội vàng cúi chào. Một vài cô gái trẻ trong quán thì thầm:
“Đẹp trai quá trời…”
“Hình như là tổng tài Hàn Thị đó! Hàn Dịch Thâm!”
Tố Nhi ngẩng đầu lên, tim bỗng đập loạn nhịp.
Không thể nào… người ta gọi là tổng tài? Hàn Dịch Thâm?
Người đàn ông tiến thẳng về phía bàn cô, dừng lại trước mặt cô, giọng trầm khàn vang lên:
“Cô là Lâm Tố Nhi?”
“Vâng… là tôi.”
Anh ngồi xuống, động tác tao nhã mà dứt khoát, giống như mọi thứ xung quanh anh đều có trật tự riêng. Tố Nhi cảm thấy mình như con chim sẻ ngồi trước một con diều hâu — không biết nên run hay nên bay.
Người đàn ông mở cặp da, lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn.
“Tôi sẽ nói thẳng. Tôi cần một người kết hôn với tôi trong vòng ba tháng. Sau đó, cô có thể ly hôn, đổi lại, tôi sẽ trả cô một khoản thù lao đủ để giải quyết mọi khó khăn hiện tại của cô.”
Cô tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm. “Anh… anh nói là kết hôn? Với tôi?”
“Đúng vậy.”
Anh nói tự nhiên như thể đang bàn về hợp đồng mua bán bình thường. Cô ngây người nhìn tờ giấy trước mặt — quả thật là “Hợp đồng hôn nhân tạm thời”, chữ in đậm, rõ ràng, con dấu đỏ chót.
“Anh không sợ tôi là người xấu à?” – cô hỏi, giọng run run.
“Tôi đã điều tra cô.”
Câu nói nhẹ bẫng nhưng khiến Tố Nhi nghẹn họng. Anh nói tiếp, giọng điềm nhiên:
“Cô không có tiền án, làm việc chăm chỉ tại một quán cà phê, em trai bị bệnh tim bẩm sinh. Cô từng nộp đơn xin trợ cấp y tế ba lần không thành. Tôi cần một người sạch sẽ về lý lịch, biết giữ bí mật, và không có dính dáng tình cảm phức tạp. Cô phù hợp.”
Tố Nhi chết lặng. Anh đã điều tra cô kỹ đến mức rợn người.
“Vì sao… lại là tôi?” – cô hỏi nhỏ.
Hàn Dịch Thâm im lặng vài giây, mắt nhìn thẳng qua khung cửa sổ, ánh sáng lướt qua mặt anh.
“Vì tôi cần kết hôn gấp để đối phó với yêu cầu của Hội đồng quản trị. Họ muốn tôi ổn định đời sống cá nhân, nếu không sẽ tước quyền kế vị. Tôi không có thời gian để yêu đương hay giải thích.”
Anh nói như thể đây là điều hiển nhiên.
Cô cắn môi, trong lòng giằng co. Một phần muốn đứng dậy bỏ đi, phần khác lại nhớ đến khuôn mặt nhợt nhạt của em trai trên giường bệnh.
“Tôi chỉ cần ba tháng.” – anh nói tiếp – “Sau đó, chúng ta ly hôn. Cô sẽ nhận được ba trăm triệu.”
Ba trăm triệu. Con số đủ để em trai cô được phẫu thuật.
Không khí như đông cứng lại. Cô nghe rõ nhịp tim mình đập “thình thịch”.
“Còn… nếu tôi đồng ý thì… chúng ta sẽ ở chung sao?”
“Cần thiết. Bởi vì truyền thông có thể theo dõi. Nhưng tôi đảm bảo, tôi sẽ không làm gì cô. Tôi không có hứng thú với phụ nữ.”
“…”
Tố Nhi suýt sặc nước cam. Không có hứng thú với phụ nữ? Anh vừa nói… anh bị…
Cô lắp bắp: “Anh… anh nói thật chứ?”
Anh liếc cô một cái, ánh nhìn lạnh lùng đến mức cô thấy hơi rùng mình.
“Cô nghĩ tôi có thời gian đùa à?”
Cô im re.
Một hồi lâu, Hàn Dịch Thâm đẩy bản hợp đồng về phía cô, đặt sẵn một cây bút máy đen.
“Nếu cô đồng ý, ký tên ngay hôm nay. Tôi sẽ cho người thu xếp hôn lễ đơn giản, đăng ký kết hôn hợp pháp. Không truyền thông, không công khai. Còn nếu cô không muốn, cô có thể rời đi, tôi sẽ coi như chưa từng gặp.”
Tố Nhi nhìn bút, nhìn hợp đồng, rồi lại nhìn gương mặt lạnh như băng kia.
Trong đầu cô, hai luồng suy nghĩ giằng co: lý trí bảo cô chạy ngay, con tim (và cả hoàn cảnh) thì van nài cô ở lại.
Cô hít một hơi sâu. “Tôi cần đọc kỹ.”
Anh khẽ gật, đưa tay xoay ly cà phê trước mặt. Hành động nhỏ ấy, lạ lùng thay, lại khiến không khí dịu lại đôi chút.
Tố Nhi đọc. Mỗi điều khoản rõ ràng, gọn gàng: không được tiết lộ, không được xen vào công việc riêng, không được rời khỏi nhà khi chưa báo, không được can thiệp vào chuyện cá nhân của đối phương.
Nhưng cuối cùng, dòng chữ nhỏ cuối hợp đồng khiến cô bật cười:
“Điều khoản 9: Trong thời gian hôn nhân, hai bên phải giữ hình tượng ‘vợ chồng hạnh phúc’ trước người khác.”
Cô ngẩng lên, đôi mắt trong veo lấp lánh ý cười. “Anh có chắc là mình… biết cách thể hiện ‘hạnh phúc’ không?”
Hàn Dịch Thâm hơi khựng lại, ánh mắt như có tia sáng thoáng qua. Anh đáp ngắn gọn:
“Tôi sẽ học.”
Câu trả lời giản đơn, nhưng không hiểu sao lại khiến tim Tố Nhi lỡ nhịp.
Cô nhìn lại bản hợp đồng, rồi cầm bút, ký tên.
Chữ ký của cô hơi run, nét mực lan nhẹ như gợn sóng.
Anh cũng cầm bút, ký tên “Hàn Dịch Thâm” bằng nét chữ sắc bén, dứt khoát.
Từ giây phút đó, một “cuộc hôn nhân giả” bắt đầu.
Trên đường về, Tố Nhi vẫn chưa tin mình vừa làm gì. Cô — một cô gái bình thường, sắp trở thành vợ hợp pháp của tổng tài tập đoàn Hàn Thị.
Điện thoại rung lên, tin nhắn mới từ số lạ:
“Ngày mai, 9 giờ sáng, đến Cục Dân Chính. Mang theo chứng minh nhân dân. Tôi sẽ chờ.”
Cô ngẩn người, rồi bật cười khẽ: “Tổng tài thật biết tiết kiệm thời gian…”
Sáng hôm sau, Tố Nhi đến trước giờ hẹn. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, tóc búi gọn, gương mặt không trang điểm. Khi Hàn Dịch Thâm xuất hiện, vài cô nhân viên ở Cục Dân Chính suýt ngất.
“Trời ơi, chú rể gì mà đẹp như bước ra từ tạp chí vậy?”
“Cô dâu nhìn nhỏ bé đáng yêu ghê…”
Tố Nhi đỏ mặt, cúi đầu suốt buổi.
Khi nhân viên yêu cầu ký vào giấy chứng nhận kết hôn, Hàn Dịch Thâm nghiêng người, giọng anh khẽ vang bên tai cô:
“Từ hôm nay, cô là vợ hợp pháp của tôi.”
Giọng nói trầm ấm, hơi thở anh phả nhẹ lên cổ khiến tai cô nóng ran.
“Ờ… ờm, vâng.” – Cô đáp nhỏ, cảm giác lúng túng tràn lên tận đỉnh đầu.
Khi ra khỏi Cục Dân Chính, cô bất ngờ bị anh nắm tay kéo lại.
“Cô nên tập làm quen đi.”
“Tập… gì cơ?”
“Vợ chồng nắm tay là chuyện bình thường.”
Cô há hốc. “Nhưng đây là… nơi công cộng!”
“Càng tốt, trông sẽ thật hơn.” – Anh đáp lạnh nhạt, nhưng ngón tay lại nắm chặt hơn, như thể sợ cô chạy mất.
Người qua đường liếc nhìn, mỉm cười: “Cặp đôi đẹp thật đó!”
Tố Nhi cúi gằm mặt, tim đập loạn nhịp. Còn Hàn Dịch Thâm — người đàn ông tuy nói mình “không có hứng thú với phụ nữ” — lại khẽ mím môi, ánh mắt khó đoán.
Cô không biết rằng từ khoảnh khắc anh nắm tay cô, thứ “hợp đồng hôn nhân giả” kia… đã bắt đầu lệch hướng.