cô vợ giả của tổng tài lạnh lùng

Chương 2: Tổng Tài Lạnh Lùng, Cô Gái Nghèo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên sau khi trở thành “vợ hợp pháp” của tổng tài Hàn Dịch Thâm, Lâm Tố Nhi thức dậy với một cảm giác… không thật.

Ánh nắng len qua rèm cửa sổ căn hộ cao cấp, phản chiếu lên trần nhà màu kem. Cô dụi mắt, rồi nhìn quanh — căn phòng rộng hơn cả căn hộ thuê nhỏ của cô trước đây. Chiếc giường lớn trắng tinh, bàn trang điểm sang trọng, tủ quần áo to đến mức có thể chứa cả cô trong đó.

Trên chiếc bàn cạnh giường, một mảnh giấy nhỏ được đặt gọn gàng:

“Tôi đi làm. Bữa sáng ở bếp. Đừng làm phiền tôi trong giờ hành chính. — H.D.Thâm”

Nét chữ sắc sảo, lạnh như chính con người anh.

Tố Nhi ngồi bật dậy, tóc rối tung, trong lòng vừa buồn cười vừa ngạc nhiên. Đây là cách anh ta chăm sóc “vợ” à? Một tờ ghi chú lạnh tanh như giấy báo tử tình cảm vậy đó?

Cô xỏ dép, bước xuống bếp. Khi mở nắp nồi, cô suýt rơi nước mắt.

Trên bàn là bánh mì nướng khét đen và một ly sữa vẫn còn nóng.

“À… tổng tài nấu sao?” — Cô vừa lẩm bẩm vừa cười khúc khích. “Còn khét hơn mình tưởng.”

Thế là sáng nay cô ăn bánh mì nướng kiểu “carbon”, vừa nhăn mặt vừa lắc đầu, nhưng lòng lại thấy ấm. Ít ra anh ta có ý định lo cho mình… theo cách lạnh lùng của anh ta.

Buổi trưa, Tố Nhi nhận cuộc gọi từ anh quản gia.

“Cô Lâm, tối nay thiếu gia dặn cô chuẩn bị một bữa cơm gia đình. Không cần cầu kỳ, chỉ cần nấu như bình thường.”

Tố Nhi chớp mắt. “Anh ấy ăn cơm ở nhà à?”

“Vâng, hiếm lắm đấy. Thiếu gia hầu như chỉ ăn ở công ty.”

Nghe đến đây, cô hơi hồi hộp. Bữa cơm đầu tiên của vợ chồng — dù chỉ là giả — cũng phải tươm tất chút chứ.

Cô xắn tay áo, bắt đầu khám phá gian bếp rộng như phim truyền hình. Sau vài cú va phải tủ lạnh, làm rơi muỗng, suýt cắt trúng tay, cuối cùng cô cũng hoàn thành bữa ăn: canh gà hầm, rau xào, trứng chiên và thịt rim.

Vừa xong thì tiếng mở cửa vang lên.

Cánh cửa lớn khẽ mở, Hàn Dịch Thâm bước vào — vest đen, cà vạt hơi nới lỏng, vẻ mệt mỏi sau cả ngày làm việc. Ánh sáng trong nhà hắt lên khuôn mặt anh, khiến anh càng thêm điển trai đến mức… khó thở.

Tố Nhi luống cuống đứng dậy, tay vẫn cầm vá. “Anh… anh về rồi à?”

“Ừ.” – Anh đáp ngắn gọn, tháo đồng hồ, treo áo vest lên móc.

Không khí có chút gượng gạo. Cô ngập ngừng: “Tôi… tôi có nấu cơm. Anh ăn được không?”

Hàn Dịch Thâm nhìn bàn ăn, mày hơi nhướn lên. “Cô nấu?”

“Vâng, tôi… thử thôi.”

Anh ngồi xuống, gắp miếng trứng chiên đầu tiên. Tố Nhi hồi hộp nhìn anh như học sinh chờ giáo viên chấm điểm.

Anh nhai chậm, không biểu cảm, rồi đặt đũa xuống.

Cô hỏi nhỏ: “Không hợp khẩu vị sao?”

“Mặn.”

Tố Nhi xụ mặt. “Tôi nếm thấy vừa mà…”

“Nhưng ăn được.”

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh khẽ dịu lại — không còn lạnh lẽo như thường ngày.

“Cô ngồi xuống ăn đi.”

Câu nói ấy, dù bình thường, lại khiến tim cô khẽ run. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được chút “ấm áp” thật sự từ người đàn ông này.

Sau bữa ăn, cô dọn bàn, còn anh ngồi trên sofa đọc tài liệu. Căn nhà yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ.

Tố Nhi nhìn anh từ xa. Anh ngồi nghiêm chỉnh, ánh đèn vàng phản chiếu lên gò má sắc nét, đường viền khuôn mặt như được điêu khắc. Đôi mắt anh chăm chú, nhưng thi thoảng lại khẽ liếc về phía cô.

Cô vội quay đi, giả vờ bận rửa bát.

Anh hỏi, giọng trầm:

“Cô có thường nhìn người khác như thế không?”

“Ơ… tôi đâu có nhìn…”

“Cô nhìn từ nãy đến giờ.”

Cô đỏ mặt. “Tôi chỉ tò mò thôi. Anh làm gì mà cứ nghiêm túc thế?”

“Đọc hợp đồng.”

Cô thầm than: Đúng là đàn ông của công việc, lạnh còn hơn tủ đông.

Một lúc sau, cô lấy hết can đảm hỏi:

“Anh thật sự… không thích phụ nữ à?”

Không gian đột nhiên im bặt.

Hàn Dịch Thâm ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

“Ai nói với cô điều đó?”

“Anh nói.”

Anh khẽ nhíu mày, dường như không ngờ cô lại nhớ. Rồi anh đáp, giọng đều đều:

“Tôi không có thời gian để thích hay không thích ai. Thế thôi.”

Cô im lặng, cúi đầu mân mê vạt áo.

“Nếu cô tò mò vì lo lắng tôi sẽ… làm gì cô, thì không cần. Tôi tôn trọng ranh giới.”

“Không phải… tôi chỉ…” — cô ấp úng — “thấy hơi lạ thôi. Anh… trông rất lạnh, nhưng lại không tệ.”

Khóe môi anh hơi cong — nụ cười đầu tiên cô thấy ở anh.

“Đó là lời khen à?”

“À… nếu anh muốn hiểu vậy.” – cô bối rối.

Không khí bỗng nhẹ nhàng hẳn.

Tối đó, Tố Nhi lên phòng khách, định dọn dẹp thì nghe điện thoại anh đổ chuông. Màn hình hiển thị: “Triệu Du.”

Giọng nữ bên kia truyền qua loa khi anh bật speaker:

“Anh Dịch Thâm, ba em mời anh dự tiệc tối mai, anh có đi không?”

“Tôi bận.” – Giọng anh lạnh.

“Lúc nào anh cũng bận… Em chỉ muốn gặp anh một chút, kể cả năm phút…”

Anh im lặng, vẻ mặt không thay đổi, chỉ đáp một câu:

“Tôi đã kết hôn.”

Giọng bên kia lạc đi:

“Cái gì? Anh… anh cưới ai?”

“Không liên quan đến em.”

Rồi anh cúp máy.

Tố Nhi, đứng lấp ló sau cầu thang, há hốc miệng. Đó là người yêu cũ sao? Hay người theo đuổi anh?

Ngay lúc ấy, ánh mắt anh liếc sang — cô giật mình.

“Nghe lén là thói quen của cô à?”

“Không! Tôi chỉ tình cờ… đi ngang thôi.”

Anh khoanh tay, dựa lưng vào sofa, ánh mắt đầy ý trêu.

“Tò mò về tôi đến vậy?”

Cô đỏ mặt, lắp bắp: “Tôi… tôi chỉ sợ anh gặp rắc rối thôi. Dù sao cũng là… chồng tôi.”

Hai chữ chồng tôi vừa thốt ra, cả hai cùng sững lại.

Không gian im phăng phắc. Cô ước có thể chui xuống đất.

Hàn Dịch Thâm khẽ quay đi, giọng anh trầm xuống:

“Ngủ sớm đi. Cô không cần lo cho tôi.”

Đêm, Tố Nhi nằm trằn trọc mãi. Cô nhớ lại gương mặt lạnh lùng của anh khi nói chuyện điện thoại, nhớ nụ cười nhạt lúc cô khen anh “không tệ”.

Thật khó hiểu. Rõ ràng chỉ là hôn nhân giả, nhưng sao tim mình lại… cứ đập nhanh thế này?

Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố hắt lên trời đêm. Ở phòng bên cạnh, ánh đèn bàn vẫn sáng.

Hàn Dịch Thâm ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng tối. Trong tay anh là tấm hình cũ — một đứa bé gái cười tươi bên hồ sen. Anh khẽ nhắm mắt, giọng trầm như tự nói:

“Ba tháng thôi, Hàn Dịch Thâm. Đừng để cô ấy bước vào lòng mày.”

Sáng hôm sau, Tố Nhi dậy sớm, lại loay hoay nấu bữa sáng. Lần này cô rút kinh nghiệm, chỉ làm trứng ốp la với sữa nóng.

Anh bước ra từ phòng ngủ, áo sơ mi trắng, tay cài khuy cổ, tóc còn vương chút nước.

“Cô dậy sớm vậy?”

“Tôi sợ anh lại ăn bánh mì khét của mình.” – Cô cười trêu.

Anh nhìn đĩa trứng ốp la, khẽ gật.

“Tiến bộ.”

Cô chống nạnh, giả vờ giận: “Anh đúng là không biết khen người ta cho trọn câu.”

Anh đặt ly cà phê xuống, bình thản:

“Tôi đang khen. Cô không thấy sao?”

“Tôi chỉ thấy anh… kiệm lời đến mức lạnh luôn cả lòng trắng trứng.”

Anh bất giác bật cười — tiếng cười hiếm hoi khiến cả căn bếp sáng bừng.

Tố Nhi sững người. Lần đầu tiên cô thấy anh cười, thật lòng và dịu dàng.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” – Anh nói, khẽ quay đi.

“Anh cười đẹp lắm mà.” – Cô đáp nhẹ, không hề đùa.

Khoảnh khắc ấy, hai người cùng im lặng, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc. Một cảm giác lạ len vào tim họ — nửa xa lạ, nửa quen thuộc, như một bản nhạc sắp dạo khúc đầu.

Buổi chiều, Hàn Dịch Thâm bất ngờ gọi cho cô:

“Tối nay đi cùng tôi đến dự tiệc.”

Cô giật mình: “Tiệc gì?”

“Tiệc của Hội đồng quản trị. Vợ tôi phải có mặt.”

“Ơ, tôi… tôi không có váy thích hợp đâu.”

“Người của tôi sẽ mang đến. Sáu giờ tôi đợi dưới nhà.”

Rồi anh cúp máy.

Tố Nhi nhìn điện thoại, thở dài: “Tổng tài đúng là tổng tài… không bao giờ hỏi người ta có đồng ý hay không.”

Chiều hôm đó, một chiếc hộp lớn được giao đến. Bên trong là váy dạ hội màu kem, đính hạt pha lê tinh xảo, giày cao gót và một đôi bông tai nhỏ. Cô ướm thử, trong gương hiện ra một cô gái khác hẳn — dịu dàng, sang trọng, có chút mong manh.

Khi bước ra khỏi thang máy, Hàn Dịch Thâm đang đứng tựa vào xe. Thấy cô, anh thoáng sững.

“Không tệ.” – Anh nói khẽ.

“Cảm ơn… vì váy.” – Cô đáp, hơi ngượng.

Anh mở cửa xe, giọng trầm:

“Lên xe đi, vợ trên danh nghĩa của tôi.”

Buổi tiệc diễn ra trong khán phòng lộng lẫy. Khi họ xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Những lời xì xào vang lên:

“Đó là vợ của tổng tài Hàn Thị sao?”

“Cô ta là ai vậy? Chưa từng nghe tên.”

“Xinh thật, nhưng trông ngây thơ quá…”

Tố Nhi nắm chặt tay, hơi run. Hàn Dịch Thâm liếc nhìn, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

“Đừng sợ.” – Anh nói nhỏ, giọng ấm lạ thường.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh — nụ cười nhạt trên môi anh khiến tim cô chao nhẹ.

Người ta nhìn vào, chỉ thấy một đôi vợ chồng đẹp đến hoàn hảo. Không ai biết rằng, giữa họ chỉ là một “hợp đồng ba tháng”.

Nhưng chính họ, trong khoảnh khắc ấy, lại quên mất điều đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×