Tối thứ Bảy, Lâm Tiểu Nhi mời Trình Kiệt đến nhà để “ôn tập nhóm nhỏ” cho bài kiểm tra sắp tới. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu qua cửa sổ phòng khách, tạo nên không gian vừa ấm cúng vừa thân mật.
Trình Kiệt bước vào, tay cầm sách vở, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được phần tò mò: “Cô… hôm nay lại chuẩn bị trò gì nữa đây?”
Lâm Tiểu Nhi nhún vai, giọng ngây thơ: “Chỉ là… ôn tập thôi mà!” Nhưng ánh mắt tinh nghịch và nụ cười bí ẩn của cô khiến Trình Kiệt đoán ngay lời nói ấy… không hoàn toàn thật.
Cô nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là những món snack đủ loại, và vài mảnh giấy note viết lời nhắn tinh nghịch:
“Học bá… ai ăn hết snack trước sẽ thắng!”
Trình Kiệt thở dài, khóe môi nhếch lên: “Cô… thật sự không thể đoán trước.”
Buổi tối bắt đầu với trò chơi hư hỏng nhẹ nhàng: họ vừa ôn bài vừa tranh nhau ăn snack. Mỗi lần Trình Kiệt định lấy một chiếc bánh, Lâm Tiểu Nhi lại giơ tay ngăn cậu, nháy mắt tinh nghịch:
“Học bá… cậu không được ăn phần của tớ đâu nha!”
Cậu đỏ mặt, lẩm bẩm: “Cô… lại quậy nữa rồi.”
Nhưng rồi, giữa những phút giây hư hỏng đó, cả hai vô tình chạm tay nhau khi cùng lấy một chiếc snack. Ánh mắt họ chạm nhau, và trái tim cả hai đều rung lên một nhịp lạ.
Lâm Tiểu Nhi nhún vai, giả vờ ngoan hiền: “Học bá… tớ chỉ muốn… gần cậu hơn một chút thôi mà!”
Trình Kiệt thở dài, khóe môi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng: “Cô… luôn khiến tớ bất ngờ. Nhưng… tớ thích cảm giác này.”
Cô đỏ mặt, mắt long lanh: “Học bá… tớ biết mà! Vậy thì… chúng ta sẽ còn nhiều khoảnh khắc vui vẻ và ngọt ngào nữa!”
Sau khi ôn bài xong, Lâm Tiểu Nhi bất ngờ kéo Trình Kiệt ra phòng khách, nơi ánh sáng ấm áp hơn, và đặt tay lên vai cậu:
“Học bá… hôm nay, cậu đã kiên nhẫn chịu đựng tớ suốt cả buổi tối. Tớ… cảm ơn cậu.”
Trình Kiệt nhìn cô, giọng nghiêm nghị nhưng ấm áp: “Cô… không nên thử thách lòng kiên nhẫn của tớ quá nhiều. Nhưng… tớ sẽ luôn ở bên cô.”
Lâm Tiểu Nhi đỏ mặt, mắt long lanh, cười khúc khích: “Học bá… vậy tớ sẽ còn nhiều trò hư hỏng, nhưng cậu vẫn sẽ ở bên tớ chứ?”
Cậu nghiêm nghị gật đầu: “Tớ sẽ luôn ở bên cô.”
Khoảnh khắc ấy, ánh đèn vàng chiếu lên mái tóc đen dài của Lâm Tiểu Nhi, tạo nên cảnh tượng vừa hư hỏng vừa lãng mạn. Cô gái hư hỏng nhưng đáng yêu này đã dần chiếm trọn trái tim Trình Kiệt, còn cậu… cũng nhận ra trái tim mình không còn bình yên trước nụ cười tinh nghịch và ánh mắt long lanh của cô.
Buổi tối kết thúc với tiếng cười và những phút giây ngọt ngào, và với cả hai, nó trở thành một kỷ niệm khó quên: những trò quậy phá nhẹ nhàng, những phút giây hồn nhiên, và cả những khoảnh khắc tình cảm khiến họ dần tiến gần nhau hơn, chuẩn bị cho những ngày tháng hư hỏng nhưng đầy tình cảm phía trước.