Chiều thứ Sáu, lớp 12A1 đang trong giờ tự học. Ánh nắng vàng nhè nhẹ chiếu qua cửa sổ, tạo nên bầu không khí yên tĩnh nhưng vẫn ngập tràn năng lượng của một buổi chiều cuối tuần. Lâm Tiểu Nhi ngồi ở bàn cuối cùng, mắt long lanh tinh nghịch, tay cầm một chiếc bút dạ và tập giấy note đủ màu.
Trình Kiệt ngồi gần đó, mắt không rời cô, nhíu mày: “Cô… hôm nay lại chuẩn bị trò gì nữa đây?”
Cô giả vờ ngoan hiền, đặt tay lên ngực: “Chỉ là… muốn buổi chiều thêm phần thú vị thôi mà!” Ánh mắt tinh nghịch, nụ cười bí ẩn của cô khiến Trình Kiệt lập tức đoán được: lời nói ấy… không hoàn toàn thật.
Trong lúc cả lớp chăm chú vào bài tập, Lâm Tiểu Nhi lén lấy ra vài mảnh giấy note nhỏ, viết những lời nhắn tinh nghịch:
“Học bá, tớ thách cậu tìm tất cả giấy note tớ giấu trong lớp trước khi giờ tan học!”
Cô ném nhẹ một mảnh vào tay Trình Kiệt. Cậu nhíu mày, khóe môi nhếch lên: “Cô… đúng là không thể đoán trước.”
Trò chơi bắt đầu. Lâm Tiểu Nhi nhanh nhẹn giấu giấy note dưới ghế, trên giá sách, thậm chí trong hộp bút của Trình Kiệt. Mỗi lần cậu vừa tìm ra, cô lại nhảy cẫng, nháy mắt, rồi giả vờ ngây thơ:
“Học bá… thấy chưa, chỉ là trò chơi thôi mà!”
Cậu thở dài, vừa mệt vừa… thấy vui. Trong lúc chạy tìm giấy note, cả hai vô tình chạm tay nhau, ánh mắt chạm nhau, trái tim cả hai đều rung lên một nhịp lạ.
Một mảnh giấy note cuối cùng được giấu dưới ghế Trình Kiệt. Khi cậu cúi xuống nhặt, Lâm Tiểu Nhi bất ngờ ngồi lên ghế, áp sát gần cậu, giọng lém lỉnh:
“Học bá… tớ thách cậu… không được đỏ mặt nha!”
Trình Kiệt đỏ mặt, giật mình: “Cô…!”
Cô nhún vai, mắt long lanh, cười khúc khích: “Tớ chỉ… muốn cậu thấy, hư hỏng một chút cũng có thể… vui vẻ và gần gũi hơn mà thôi!”
Trình Kiệt thở dài, nhưng trong lòng cảm thấy… ấm áp. Anh nhận ra rằng, những trò nghịch ngợm của cô không chỉ là sự tinh quái, mà còn là cách cô kéo anh lại gần, khiến anh phải quan tâm và bảo vệ cô.
Sau khi tìm đủ tất cả giấy note, Trình Kiệt đưa tay ra, trao lại cho cô: “Xong… nhưng… cậu đã khiến tớ vừa bực vừa vui, và… tớ… không thể rời mắt khỏi cậu.”
Lâm Tiểu Nhi đỏ mặt, ánh mắt long lanh: “Học bá… tớ biết mà! Vậy là… tớ đã chinh phục được cậu rồi!”
Cả lớp xung quanh lén nhìn, vài bạn thì thầm: “Ôi trời, cặp đôi này… đúng là vừa hư hỏng vừa dễ thương quá đi!”
Trình Kiệt nhìn cô, giọng nghiêm nghị nhưng ấm áp: “Cô… không nên thử thách lòng kiên nhẫn của tớ như vậy nữa. Nhưng… tớ thừa nhận, tớ thích… những khoảnh khắc này.”
Cô reo lên, nhảy cẫng, mắt long lanh: “Học bá… tớ biết mà! Vậy thì… chúng ta sẽ còn nhiều trò vui, nhiều bất ngờ và… nhiều khoảnh khắc ngọt ngào nữa!”
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên mái tóc đen dài của Lâm Tiểu Nhi, tạo nên cảnh tượng vừa hư hỏng, vừa lãng mạn. Cô gái hư hỏng nhưng đáng yêu này đã dần chiếm trọn trái tim Trình Kiệt, còn cậu… cũng nhận ra trái tim mình không còn bình yên trước nụ cười tinh nghịch và ánh mắt long lanh ấy.
Buổi chiều kết thúc, nhưng với cả hai, nó trở thành ký ức khó quên: những trò quậy phá, những phút giây hồn nhiên, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào khiến họ dần tiến gần nhau hơn, chuẩn bị cho những ngày tháng hư hỏng nhưng đầy tình cảm phía trước.