Sáng thứ Tư, sân trường rộn ràng tiếng học sinh di chuyển giữa các tiết học. Lâm Tiểu Nhi xuất hiện tại cổng, tay cầm một túi giấy note đủ màu sắc, mắt long lanh tinh nghịch như đã lên kế hoạch từ trước.
Trình Kiệt đứng gần quầy tiếp tân, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được phần tò mò: “Cô… hôm nay lại chuẩn bị trò quậy phá gì nữa đây?”
Cô nhún vai, nở nụ cười tinh quái: “Tớ chỉ… muốn cả trường cùng vui thôi mà!”
Ngay lúc đó, loa phát thanh của trường vang lên thông báo: “Học sinh chú ý! Tiếp theo sẽ là phần trình bày dự án sáng tạo của các lớp. Lớp 12A1 chuẩn bị lên sân khấu.”
Trình Kiệt nhíu mày, giọng nghiêm túc: “Cô… sẽ làm gì trên sân khấu?”
Cô giơ túi note, ánh mắt long lanh: “Học bá… tớ sẽ tạo một chút… bất ngờ công khai!”
Khi lớp 12A1 bước lên sân khấu, Lâm Tiểu Nhi bất ngờ rút ra chiếc bảng mini và vài mảnh giấy note, viết những câu chữ hài hước, rồi dán khéo trước mặt mọi người:
“Học bá, cậu đã bị tớ… chiếm trái tim rồi nhé!”
Cả hội trường bật cười, một số học sinh thì thầm: “Ôi trời, Lâm Tiểu Nhi… cô ấy lại quậy công khai rồi!”
Trình Kiệt đỏ mặt, bước tới kéo nhẹ tay cô: “Cô… xuống ngay!”
Nhưng Lâm Tiểu Nhi giả vờ ngoan hiền, nở nụ cười tinh nghịch: “Học bá… tớ chỉ muốn… cả trường cùng vui vẻ thôi mà!”
Cô tiếp tục “trêu chọc công khai” bằng cách:
Giơ tay nháy mắt với Trình Kiệt.
Dán thêm vài mảnh giấy note lên bục giảng, trên bàn ghế của các bạn trong lớp, ghi những câu chữ hài hước liên quan tới dự án.
Vừa trình bày, vừa quay sang Trình Kiệt với ánh mắt tinh nghịch, khiến cậu vừa bực vừa thấy… thích thú.
Một vài giáo viên nhíu mày nhưng không thể nhịn cười, còn các lớp khác thì cười rộ, nhìn theo. Lâm Tiểu Nhi, vừa hư hỏng, vừa đáng yêu, trở thành tâm điểm của cả hội trường.
Kết thúc phần trình bày, cô quay sang Trình Kiệt, nhảy cẫng: “Học bá… thấy chưa? Vừa hư hỏng vừa ngọt ngào, tớ làm được mà!”
Trình Kiệt thở dài, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cô… thật sự không thể đoán trước. Nhưng… có lẽ tớ… thích điều này.”
Cô đỏ mặt, mắt long lanh: “Học bá… tớ biết mà! Vậy là… tớ đã làm cậu vui rồi!”
Cả hội trường vang lên tiếng cười, vài bạn thì thầm: “Cặp đôi này… đúng là dễ thương nhất trường rồi!”
Sau khi trở về lớp, Lâm Tiểu Nhi kéo Trình Kiệt ra ngoài hành lang: “Học bá… hôm nay, cậu thật sự… dũng cảm mà. Dù tớ quậy phá công khai trước cả trường, cậu vẫn… bảo vệ tớ.”
Trình Kiệt nhìn cô, giọng nghiêm nghị nhưng ấm áp: “Cô… không nên thử thách lòng kiên nhẫn của tớ như vậy nữa. Nhưng… tớ… không ghét cảm giác được gần cô.”
Cô reo lên, nhảy cẫng: “Học bá… tớ biết mà! Vậy thì… chúng ta sẽ còn nhiều trò vui và bất ngờ nữa!”
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh nắng chiếu qua hành lang, hai người đứng đó, vừa hư hỏng vừa ngọt ngào. Lâm Tiểu Nhi, cô gái tinh nghịch nhưng đáng yêu, đã dần chiếm trọn trái tim Trình Kiệt, còn cậu… cũng nhận ra trái tim mình không còn bình yên trước nụ cười tinh quái ấy.
Buổi sáng hôm đó kết thúc với tiếng cười rộn rã, và đối với cả hai, nó trở thành một kỷ niệm khó quên: những trò quậy phá, những phút giây hồn nhiên, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào, khiến họ dần tiến gần nhau hơn.