Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 138: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Trước khi đi ngủ, Diệp Oản Oản mở ra trang web xem lại một chút tất cả các tin tức có liên quan đến Hàn Thiên Vũ.
Fan của Hàn Thiên Vũ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng truyền cho nhau biết, truyền thông cùng bạn trên mạng cũng rối rít hướng Hàn Thiên Vũ nói lời xin lỗi, hơn nữa lần nữa đưa ra những chuyện từ thiện Hàn Thiên Vũ từng làm qua.
Sự kiện lần này xem như đã giải quyết viên mãn, không chỉ như thế, còn giúp nhân khí của Hàn Thiên Vũ tăng vọt gấp mấy lần, ngay cả Giang Yên Nhiên trước kia dựa vào lí lẽ biện luận giúp Hàn Thiên Vũ nói chuyện nhưng lại bị bạn trên mạng công kích cuối cùng cũng được xem là đi với bụt mặc áo cà sa, hưởng được danh tiếng thơm lây của Thiên Vũ, được gọi là “Fan đẹp nhất.”
Hiện tại, ngày mai cô muốn đi tìm Chu Hồng Quang thực hiện lời hứa của hắn.
Ngày thứ hai, giải trí Hoàn Cầu.



Khác so với lần trước thiếu chút nữa cô bị bảo an đuổi đi, lần này, Diệp Oản Oản lại trở thành thượng khách, do Chu Hồng Quang đặc biệt gọi người xuống dẫn cô đến trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mới vừa vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản, Chu Hồng Quang lập tức từ gỗ lim trên ghế ngồi đứng lên, vẻ mặt vui thích mà vỗ tay cười to nói “Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Diệp huynh đệ thật là tuổi trẻ tài cao! Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy a!”
Diệp Oản Oản lễ phép một gật đầu “Chu tổng quá khen rồi.”
“Ngồi! Ngồi một chút!” Chu Hồng Quang bắt chuyện kéo cậu thanh niên ngồi xuống, lại phân phó người đặc biệt đi chuẩn bị nước trà.
Chu Hồng Quang điểm một điếu xi gà, tâm tình rất tốt mà mở miệng nói “Diệp huynh đệ lần này rất hoàn mỹ! Phi thường hoàn mỹ! Thiên Vũ không chỉ được bảo vệ an toàn, nhân khí còn tăng mạnh, Hoàn Cầu chúng ta cũng là danh tiếng vang xa!


Cái lối làm việc này, so với nhiều người từng hành nghề nhiều năm trong giới showbiz không phải ai cũng có được đâu, Diệp huynh đệ đúng là một nhân tài khó có được! Không tệ, không tệ”
Diệp Oản Oản lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó uống trà tính khí nhẫn nại nghe, đợi hồi lâu, thấy Chu Hồng Quang chính là không đề cập tới chính sự, dùng tay khêu một lá trà trong ly, ung dung thản nhiên nhắc nhở: “Chu tổng ngài hài lòng là tốt rồi, như thế, Chu tổng cam kết của ngài với ta hai thì…”
“Nhìn trí nhớ của tôi này!” Chu Hồng Quang lúc này mới diễn một bộ dáng vẻ mới vừa nhớ tới, 乃úng xì gà một cái, xuất ra một chồng tài liệu, đẩy tới trước mặt cô “Diệp huynh đệ yên tâm, thứ cậu muốn, tất cả Chu mỗ cũng đã sớm giúp cậu sắp xếp xong xuôi cả rồi.”
Diệp Oản Oản nhấc mắt nhìn qua, chỉ thấy phía trên tài liệu kia là tài liệu thông tin chuyển nhượng bất động sản Kim Đô Bích Hải.
Nhìn thấy bốn chữ vô cùng quen thuộc kia Diệp Oản Oản ánh mắt lóe lên muốn đưa tay tới đón.
Nhưng mà, ngay khi ngón tay của Diệp Oản Oản ᴆụng phải phần văn kiện kia trong nháy mắt, Chu Hồng Quang lại đột nhiên mở miệng nói “Diệp huynh đệ a, nói thật với cậu, chỗ bất động sản này đối với tôi mà nói có ý nghĩa phi thường đặc thù, tôi đối với nó yêu thích vô cùng, bất quá nếu Diệp huynh đệ giúp tôi một chuyện như vậy, cậu lại là người coi trọng nó, coi như khó mà dứt bỏ thì Chu mỗ cũng sẽ giữ đúng cam kết.”
Nói tới chỗ này, thân thể Chu Hồng Quang hơi hơi nghiêng về phía sau, tựa vào trên ghế ngồi bằng da thật chuyển đề tài nói tiếp: “Diệp huynh đệ cậu cũng biết, cái khu vực nhà ở đó đúng là khu vô giá ở thành phố, nhưng mà, cậu một thời gian nữa rất nhanh sẽ thành người trong nhà rồi, chúng ta nếu đã là người một nhà không nói hai lời, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu thua thiệt, như vậy đi, cậu chỉ cần cho tôi bảy phần tiền phòng, phòng này sẽ là của cậu!”
Chu Hồng Quang một bộ dáng vẻ sảng khoái nói.
Mà nghe xong lời nói của Chu Hồng Quang ánh mắt của Diệp Oản Oản nhất thời chính là lóe lên.
Chu Hồng Quang thật không hổ là con cáo già nổi danh.


Thời điểm lúc trước cô nói, ý của cô là trực tiếp muốn căn nhà này, hiện tại hắn lại có thể trộm đổi khái niệm, muốn bán cho cô.
Chu Hồng Quang cái con cáo già này, làm sao lại không biết, coi như chỉ là chiết khấu bảy mươi phần tram thôi thì đối với người thường mà nói đó cũng là một khoản tiền vô cùng lớn rồi.
Nhưng mà, trên mặt của Diệp Oản Oản lại không có quá nhiều tâm tình, khóe miệng kéo lên một đường cong.
Cô chỉ biết tên Chu Hồng Quang này tuyệt đối sẽ không phúc hậu mà tuân thủ cam kết với cô như vậy.
Bất quá. Vậy thì như thế nào chứ?
Chu Hồng Quang nghĩ muốn nhìn thấy sắc mặt đối phương đại biến, nhưng lại phát hiện trên mặt của Diệp Oản Oản không có chút nào tức giận cùng vẻ không cam lòng, trong lúc nhất thời trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, bất quá trên mặt vẫn là bộ dạng trung hậu giả nhân giả nghĩa kia nói: “Cậu yên tâm đi, hiệp nghị tôi đều nghĩ tốt rồi, phòng này tôi nhất định sẽ giữ lại cho cậu!”
Diệp Oản Oản hơi hơi nhíu mày nụ cười nơi khóe miệng càng đậm hơn, cặp con ngươi nђเếק nhân tâm kia nhấc lên, lướt qua gương mặt dối trá già nua của Chu Hồng Quang kia đáp lại: “Vậy thì cám ơn Chu tổng!”
Chu Hồng Quang trong lúc nhất thời có chút không hiểu Diệp Oản Oản rốt cuộc là muốn làm gì, bất quá nhiều năm đã rèn luyện qua, để cho hắn đem tâm tư của mình giấu đến cực sâu, hắn ra vẻ lãnh đạm bình tĩnh cười cười, ngay sau đó lại cầm một phần hợp đồng đưa cho cô: “Chức vị của cậu tôi cũng đã giúp cậu sắp xếp xong xuôi rồi, hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của cậu mà làm, cậu nhìn thử một chút đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta hôm nay có thể ký hợp đồng ngay lập tức!”
“Ồ vậy thì thật là để cho Chu tổng phí tâm rồi”. Nói xong Diệp Oản Oản liền cầm hợp đồng lên nhìn một cái, chỉ mới vừa lật tới trang thứ nhất, hai con ngươi của Diệp Oản Oản liền hơi hơi nheo lại.
Cái này căn bản cũng không phải là hợp đồng với giải trí Hoàn Cầu, mà là hợp đồng làm người đại diện cho một công ty giải trí dưới cờ của Hoàn Cầu – Công ty truyền thông Quang Diệu.

Giải trí Hoàn Cầu dưới đó có rất nhiều công ty con, thực lực của truyền thông Quang Diệu là yếu nhất, dưới cờ duy nhất chỉ có Cung Húc thủ hạ mang danh nghệ sĩ dưới trướng của Chu Văn Bân, có thể nói là con cờ duy nhất của Chu Văn Bân.
Chu Hồng Quang lời nói thành khẩn mở miệng nói “Tình cảnh hiện nay của Quang Diệu đúng là có chút chật vật, cơ hồ toàn bộ công ty đều chỉ dựa vào một cá nhân nghệ sĩ để chống giữ, thật sự là làm cho tôi rất đau đầu!
Mà Diệp Bạch, biểu hiện lần này của cậu đúng là làm tôi phi thường kinh ngạc, tôi thận trọng suy tính rất lâu, mới quyết định đem trọng trách này giao cho cậu nha, tôi tin tưởng lấy năng lực của cậu nhất định có thể dẫn Quang Diệu đi ra hoàn cảnh khó khăn!”
Ngón tay của Diệp Oản Oản nhẹ nhàng gõ vào ly trà bằng sứ nghe xong trong lòng liên tục cười lạnh.
Không hổ là Chu Hồng Quang, lại có thể đem cô “Lưu đày” nói đến dễ nghe như vậy.
Cha cô cùng với Chu Hồng Quang tranh đấu đã nhiều năm, cô sớm đã biết rõ Chu Hồng Quang là người xảo trá, trong vòng giải trí này nổi danh là người khẩu phật tâm xà, luôn bày một khuôn mặt tươi cười nhưng lại có thể đem người khác vướng phải cái bẫy của hắn rồi không còn sót lại miếng xương nào cả.
Những trò lừa bịp như thế này của Chu Hồng Quang cô sao lại không đoán được chứ.
Chu Hồng Quang chẳng qua chỉ là thấy cô lần này ứng đối hoàn mỹ, vừa muốn dùng cô lại sợ khống chế không được cô, cho nên hắn tự nhiên muốn cho cô một cái hạ mã uy, hơn nữa còn thiết kế rất nhiều thủ đoạn để có thể kềm chế được cô.
Thấy Diệp Oản Oản không nói lời nào, Chu Hồng Quang lại đưa một xấp tài liệu thật dày đi qua rồi nói: “Tôi đã ra lệnh cho bên Quang Diệu để cho các bộ phận toàn lực phối hợp với công việc của cô.
Mặt khác, tất cả nghệ sĩ các của Quang Diệu ngoại trừ Cung Húc – hắn là một mực đi theo Văn Bân lão nhân rồi, nếu nửa đường đổi người đại diện thì không tốt cho lắm, những người khác cậu đều có thể tùy ý lựa chọn, tôi cho cậu quyền hạn lớn nhất!”


A, tùy ý chọn.
Toàn bộ Quang Diệu ngoại trừ Cung Húc không có nghệ sĩ nào có thể làm việc được nữa, vậy cô có thể chọn ai đây?
Diệp Oản Oản cũng không muốn cùng Chu Hồng Quang lão cáo già này dài dòng làm gì nữa, chỉ là cầm lên danh sách mà Chu Hồng Quang đã chuẩn bị cho cô lên không nhanh không chậm lật xem.
Ở trong một chồng tài liệu đó, căn bản không có một người được xem là nghệ sĩ, Chu Hồng Quang ngoài miệng nói phóng khoáng thế thôi, nhưng trên thực tế khắp nơi đều tạo chứng ngại để làm ngáng chân cô.
Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên mà lật từng tờ một.
Ngay tại thời điểm cô lật tới một trang cuối cùng, ngón tay hơi dừng lại một chút, ánh mắt lặng lẽ rơi vào cái một cái tên ấn trong góc kia.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!