Ngay sau đó, bốn phía khách mời một lần nữa kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ sợ da mặt dày đã không đủ để hình dung về hai mẹ con này rồi…
“Mợ ngược lại cũng không cần tức giận đâu.” Diệp Oản Oản khóe miệng mỉm cười: “Thật ra thì, bây giờ ba mẹ tôi tặng phòng ốc cho cậu mợ, phòng đó quả thực không lớn lắm, cho dù bây giờ nhà cậu mợ dọn đi thì đối với một nhà bốn người chúng tôi mà nói cũng hơi nhỏ một chút, như thế này đi… tôi liền thay mặt ba mẹ đem nhà ở đó tặng cho cậu mợ nhé.”
Nói xong, Diệp Oản Oản nhìn về phía Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân: “Ba, mẹ… Một nhà ba người của cậu vốn cũng không dễ sống, quả thật giờ đuổi bọn họ đi, chỉ sợ cũng không nhà để ở, nếu làm vậy lại để cho người ngoài nói chúng ta bạt bẽo không coi trọng tình thân…”
Trong tay Diệp Oản Oản chẳng biết lúc nào nắm một chuỗi chìa khóa.
“Cha, mẹ…”
Diệp Oản Oản đem chìa khóa, nhẹ khẽ đặt ở trong tay hai người.Chìa khóa có màu tím thẫm, ước chỉ dài bằng một ngón tay, trên đó có dấu hiệu của ‘Kim Đô Bích Hải’.
“Nhà ở Kim Đô Bích Hải!”
Nhìn thấy chuỗi chìa khóa này, Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm trong nháy mắt nhìn không chớp mắt được.
Kim Đô Bích Hải chính là một trong những khu biệt thự sang trọng nhất Đế đô, hiện nay, mặc dù có tiền cũng khó mua lấy được.
“Chuyện này… Làm sao có thể!”
Phương Tú Mẫn mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng được, nhà ở của Diệp Thiệu Đình tại Kim Đô Bích Hải không phải đã sớm thế chấp cho tòa án rồi sao?
Coi như căn nhà đó có thể chuộc về nhưng đó cũng là một khoản tiền trên trời, Diệp Oản Oản này có tài đức gì mà làm được chuyện đó chứ?
Lương Uyển Quân ngơ ngác nhận lấy chìa khóa, cùng chồng trố mắt nhìn nhau, hồn cũng chưa tỉnh lại, trong con ngươi của Diệp Mộ Phàm cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Diệp Oản Oản một bộ tóc dài tùy ý phân tán sau lưng, ánh mắt quét qua một nhà Lương Thi Hàm, mang theo nụ cười như có như không, mở miệng nói: “Vì thế căn nhà kia cậu mợ vẫn nên giữ lại đi, tôi sợ ba mẹ tôi ở cũng không quen.”
Diệp Oản Oản nói bóng nói gió, dù mấy người nhà Lương Thư Hàm xem ngôi nhà kia là bảo bối nhưng căn bản cũng không xứng đáng cho ba mẹ của cô ở, cái nhà kia chẳng qua chỉ là bọn họ coi thường ném cho bọn họ mà thôi.
Phương Tú Mẫn lúc này tức giận tới mức cắn răng nhưng nửa chữ đều không nói được.
Mà giờ khắc này Diệp Thiệu Đình nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc tràn đầy phức tạp, người trước mắt dựa theo trí nhớ của ông chính là người con gái chuyên gây chuyện ầm ĩ với ông sao?…
Trong trí nhớ của Diệp Thiệu Đình hình ảnh cùng lời nói của con gái của ông trước kia và người ở hiện tại không cách nào hòa hợp với nhau được, ông thậm chí còn tưởng đây là hai người khác biệt, từ bộ dạng khí chất toàn thân hay cả hành động cùng lời nói thì cô gái trước mắt này không có chút nào giống với con gái ông trước kia.
“Diệp Oản Oản, cho dù cô có biệt thự ở Kim Đô Bích Hải thì như thế nào, ai biết được căn nhà kia cô dùng biện pháp nào lấy được?! Cô dù sao tuổi còn nhỏ, không có làm việc đàng hoàng, chưa tốt nghiệp xong trung học đã bị nhà trường đuổi rồi, bây giờ còn không phải là sâu mọt của xã hội sao?!” Lương Thi Hàm đứng dậy, chỉ vào Diệp Oản Oản cười lạnh rồi nói.
Bà đã sớm nghe nói trường Thanh Hòa muốn đuổi học Diệp Oản Oản rồi, bà ta sao lại không biết được đứa nhóc này ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng chứ?.
Diệp Oản Oản cũng không thèm nhìn Lương Thi Hàm một cái nào, ngay cả chút phản ứng đáp trả bình thường cũng không chút nào tồn tại.
“Thi Hàm, con sắp tiến vào đại truyền thông Đế Đô học, sau khi tốt nghiệp chính là tinh anh là trụ cột xã hội, cho nên con không cần cùng loại người đã sớm lăn lộn trong chỗ không được sạch sẽ lắm của xã hội mà tranh luận đâu!” Phương Tú Mẫn cười lạnh tiếp tục mở miệng.
“Đế Đô truyền thông? Trường đại học đỉnh cao sao?.”
Các khách mời thần sắc kinh ngạc, không nhịn được quan sát Lương Thi Hàm thêm mấy lần.
“Ở độ tuổi này có thể thi đậu vào truyền thông Đế Đô, tiền đồ thật không thể đo lường.”
“Rất nhiều nhà truyền thông danh gia muốn đi vào truyền thông Đế Đô để có được đào tạo chuyên sâu nhưng cũng không có cơ hội!”
Đại học truyền thông Đế Đô, được xưng là nơi thu nhận học sinh nghiêm khắc nhất trong các trường đại học ở Đế Đô, mỗi một ngành số lượng người học mặc dù không nhiều nhưng nếu có thể tốt nghiệp thành công đi ra ngoài thì người đó sẽ trở thành tinh anh trong giới truyền thông.
Nghe người ta nghị luận, Phương Tú Mẫn trên mặt hiện lên vẻ ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống nhìn lướt qua Diệp Oản Oản.
“Thi Hàm, đi, chúng ta đi đến chúc thọ cho ông nội con đi!”
Nghĩ đến chuyện con gái mình thi đậu đế truyền, Phương Tú Mẫn nhất thời khôi phục lại sự cao ngạo trong mình, đứng dậy mang theo Lương Thi Hàm hướng phía chủ tọa đi tới.
Sau đó Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn đến, chủ tọa là một ông lão đem ánh mắt dời tới trên người hai người.
“Ông nội, chúc ông tùng linh trường tuế nguyệt, bà đào phủng nhật tam thiên tuế!” Lương Thi Hàm nhìn về phía Diệp Hồng Duy nhu thuận cười nói.
Diệp Hồng Duy ngồi đó vô cùng trầm ổn, mặt mũi tuy có chút ít già nua nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm không phải ai cũng có được.
Sau một hồi, Diệp Hồng Duy gật đầu một cái, coi như là tỏ ý.
“Thi Hàm.” Phương Tú Mẫn chỉ vào một người khách tóc bạc đeo kính bên cạnh Diệp Hồng Duy nói: “Người này chính là giáo sư ở Đế Đô truyền thông, giáo sư Lý Nhạc con nhanh chào hỏi đi!”
Không lâu sau nữa Lương Thi Hàm sẽ nhập học ở đại học truyền thông Đế Đô, Lương Tú Mẫn dĩ nhiên là muốn nhân cơ hội này giúp con mình có thể làm quen được với giáo sư Lý Nhạc, dù sao thì chuyện này lợi nhiều hơn hại mà.
“Giáo sư Lý, ngài khỏe ạ?!” Âm thanh vui vẻ của Lương Thi Hàm truyền ra.
Nghe xong Lý Nhạc khẽ mỉm cười nói: “Lương Thi Hàm đúng không, tên các học sinh đậu kì thi lần này, tôi cơ hồ đều biết, với độ tuổi này của cháu, có thể thi vào truyền thông Đế Đô, vô cùng không tệ, sau khi vào đó phải cố gắng nhiều hơn nữa nhé.”
“Cảm ơn giáo sư Lý khen ngợi, Thi Hàm nhất định sẽ cố gắng.” Lương Thi Hàm nhu thuận gật đầu.
Phương Tú Mẫn mới vừa muốn mở miệng, sau lưng lại truyền tới một đạo ôn nhu.
“Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.”
Diệp Oản Oản một thân trang phục dạ hội, giở tay nhấc chân đều là ưu nhã bất phàm.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, chân mày Diệp Hồng Duy trong nháy mắt nhíu lại.
Đối với người cháu gái này, Diệp Hồng Duy gần như không có có bất kỳ ấn tượng tốt nào, từ đầu đến cuối nhất là vài năm gần đây, Diệp Oản Oản xông vào nhà cũ Diệp gia đại náo qua vài lần, qua mỗi lần như vậy, cũng đủ để cho ấn tượng của Diệp Hồng Duy đối với cô cháu gái này thấp hơn một phần, hiện nay ông đã không còn muốn gặp lại cô cháu gái này nữa rồi.
“Ừm.”
Diệp Hồng Duy trong âm thanh lộ ra vẻ lãnh đạm rõ ràng.
Biết được thái độ của lão gia tử đối với Diệp Oản Oản, Lương Thi Hàm không có chút nào khó hiểu, liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái rồi nói: “Tôi và mẹ còn có chút việc cùng ông nội và giáo sư Lý Nhạc bàn bạc, xin cô hãy rời đi trước một lát.”
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói chuyện, giáo sư Lý Nhạc chợt đứng dậy, híp hai mắt, đầu ngón tay vuốt ve gọng kính, cẩn thận quan sát Diệp Oản Oản.
“Cháu tốt nghiệp trường nào?” giáo sư Lý Nhạc mở miệng hỏi.
“Lý lão gia tử, nhắc tới cũng sợ làm trò cười cho ngài, Diệp Oản Oản chưa học xong chương trình trong trường trung học thì đã bị nhà trường đuổi rồi, vì vậy cháu nó vẫn chưa tốt nghiệp.” Phương Tú Mẫn liếc Diệp Oản Oản một cái, không đợi Diệp Oản Oản trả lời liền cười lạnh nói.
“Diệp Oản Oản?” Ngay lập tức, sắc mặt của giáo sư Lý Nhạc sững sờ, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc nói: “Cháu là học sinh Thanh Hòa sao?!”
Thấy giáo sư Lý Nhạc có loại thần thái như vậy, sắc mặt Diệp Hồng Duy có chút khó coi, một bàn này đều là khách nhân trọng yếu của ông, chẳng lẽ vì Diệp Oản Oản mà ông mất hết mặt mũi sao? Nhưng sao giáo sư Lý Nhạc lại có phản ứng như vậy, ông cũng hơi tò mò nha.
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Oản Oản thần sắc lạnh như băng thêm mấy phần.
Diệp Oản Oản nhìn về phía giáo sư Lý Nhạc, khẽ gật đầu nói: “Vâng đúng vậy ạ.”
“Hèn chi tôi nhìn thấy cháu quen mắt như thế.” Giáo sư Lý Nhạc Thần sắc hơi có chút kích động, ánh mắt hiện lên một tia nóng.
Giáo sư Lý Nhạc nhìn về phía Diệp Hồng Duy gương mặt đang đầy vẻ lạnh lùng, ánh mắt lộ ra một chút hưng phấn nói.
“Diệp lão đầu, cháu gái bảo bối này của ông thật sự khó lường nha!”
Nghe giáo sư Lý Nhạc nói mấy câu đó, mọi người ở đây đều sững sờ có chút không rõ vì sao.
Hai mẹ con Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm trố mắt nhìn nhau cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Hồng Duy cũng sững sờ ngay sau đó nghi ngờ mà mở miệng hỏi lại: “Ông nói cái này là có ý gì?”