“Ha ha ha, Diệp lão đầu, ông chẳng lẽ còn không biết chuyện gì sao?” Giáo sư Lý Nhạc bật cười, giơ ngón tay chỉ vào Diệp Oản Oản rồi nói: “Người cháu gái này của ông thật khó lường nha, vốn là môn văn khoa thi vào trường đại học lần này cực kì khó nhưng trong số tân sinh viên lần này, Oản Oản đứng vị trí số một toàn trường, à quên, thật ra thì trong tất cả các ngành đều không người nào vượt qua được Oản Oản, truyền thông Đế Đô chúng tôi, vì cháu gái ông thiếu chút nữa cùng các trường đại học Đế Đô khác tranh nhau đến bể đầu chảy máu, thật may là Oản Oản cuối cùng lại lựa chọn truyền thông Đế Đô.”
“Trước đây tôi còn nghĩ là nhà nào có phúc lớn như vậy, có thể bồi dưỡng ra một người nổi bật xuất chúng như thế, không nghĩ tới đó lại nhà ông nha!
Tôi nói này Diệp lão đầu, ông thật đúng là đem cháu gái bảo bối này che giấu bảo vệ đủ sâu nha, trước kia chỉ nghe ông nhắc tới Y Y, lại không nghĩ rằng ông lúc không ai để ý còn bồi dưỡng được một người lợi hại như Diệp Oản Oản, tôi thật sự là quá phục ông rồi.”
Giáo sư Lý Nhạc càng nói càng hưng phấn, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Diệp Oản Oản, đáy mắt lộ ra vẻ tán thưởng không che giấu chút nào.
“Giáo sư Lý quá khen rồi, cháu chẳng qua là gặp may mà thôi.” Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, tự nhiên hào phóng đáp lại làm cho người nghe cảm thấy rất là khéo léo.
“Oản Oản, năm đó tôi nếu có cái vận khí này của cháu, chỉ sợ hiện tại hết sức vui mừng cùng khoa trương đến mức không biết chính mình họ gì tên gì rồi, cháu nha đầu này, ngược lại giữ được bình tĩnh.” Giáo sư Lý Nhạc cười lắc đầu, càng ngày càng thích cô gái có vẻ trầm tĩnh lạnh lùng nhưng luôn cư xử đúng mực này rồi.
“Oản Oản, việc cháu làm có chỗ không đúng rồi.” Bỗng nhiên, trên bàn chủ tọa một ông lão khác đứng dậy, liếc mắt nhìn Lý Nhạc một cái có chút không vui nói.
Ông lão này mặc âu phục màu trắng, thần thái sáng láng, một thân phú quý.
Ông lão ở trước mắt, mọi người ở đây tất cả không ai xa lạ gì, người này là thành viên ban giám đốc trường đại học lớn nhất Đế Đô – Chu Thanh Cương.
“Oản Oản, ban đầu đại học Đế Đô vì cháu đã cam kết cùng đảm bảo rất nhiều quyền lợi có thể cung cấp cho cháu trong thời gian còn học tại trường, thế mà cuối cùng cháu vẫn là lựa chọn đại học truyền thông Đế Đô, thật là làm tổn thương lòng chúng tôi mà, trường chúng tôi thật tâm thật ý muốn mời cháu nhập học, điều kiện của trường chúng tôi không hề kém một chút nào so với đại học truyền thông Đế Đô nha.”
Chu Thanh Cương ngoại trừ thở dài thì chỉ còn lại sự tiếc nuối, một mầm non tốt như vậy hoàn toàn không thể đoạt lấy được từ trong tay truyền thông Đế Đô. Sớm biết Diệp Oản Oản này là cháu gái của Diệp Hồng Duy, ông nhất định tới đàm phán trước với Diệp lão để ςướק người rồi.
“Chu Thanh Cương à nói gì thì nói Oản Oản cũng đã chọn trường của tôi rồi, ông cũng đừng ở đó nói nhiều nữa. Chờ đến khi tựu trường, Oản Oản chính là sinh viên đại học trường truyền thông Đế Đô rồi, ông a… dẹp ngay ý niệm này đi!” Giáo sư Lý Nhạc cười nói.
“Vậy cũng chưa chắc, chuyện này không hoàn toàn xác định được, Oản Oản cũng chỉ là mới có ý định mà thôi, nói không chừng, cuối cùng vẫn sẽ chọn đại học Đế Đô nha.” Chu Thanh Cương không phục, nói xong vẫn không quên nhìn Diệp Oản Oản một cái, tỏ thái độ chính mình luôn coi trọng cô.
Giờ phút này, hai nhân vật đức cao vọng trọng cấp viện sĩ ở Đế Đô lại giống như đứa nhỏ tranh đoạt Diệp Oản Oản trước mặt bao nhiêu người.
Một màn này, làm cho tất cả khách mời lâm vào yên lặng, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại âm thanh của Chu Thanh Cương cùng Lý Nhạc.
Hai mẹ con Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn lòng bàn chân như mọc rễ vậy, hoàn toàn đờ đẫn đứng yên tại chỗ, trong đầu, một trận nổ vang biến tất cả những ảo tưởng của mình thành trống không.
Diệp Oản Oản trong miệng hai người bọn họ là người không học vấn không nghề nghiệp, sâu mọt của xã hội.
Thế mà cô ta lại được hai nhân vật đức cao vọng trọng từ đại học truyền thông Đế Đô cùng đại học Đế Đô ςướק đoạt…
“Trước kia… Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn không phải nói Diệp Oản Oản chưa tốt nghiệp trung học sao, còn bị đuổi nữa đó…”
“Ai nói không phải đâu, tôi cho là hai người họ nói là sự thật nhưng không nghĩ tới a… Chuyện này có chút khó hiểu…”
“Tôi thấy Diệp Oản Oản nãy giờ thậm chí cũng không phản bác qua một câu nào cả, chả lẽ mọi chuyện là đúng sao?”
“Ha ha… Oản Oản cần phản bác lại sao, với tư thế này hoàn toàn đã đem mẹ con Phương Tú Mẫn coi thành người diễn hề rồi, ngay cả mở miệng phản ứng lại lời của hai người họ cũng không có kìa…”
“Đây mới là nữ thần nha…”
Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân nhìn về phía hai người đang bởi vì Oản Oản mà cãi vã không nghỉ Lý Nhạc và Chu Thanh Cương, họ cảm thấy như mình đang ở trong ảo mộng, hết thảy đều không chân thật, bọn họ căn bản không có cách đem những chuyện này cùng với hình ảnh người con gái luôn làm cho bọn họ vỡ nát tâm tình liên hệ với nhau.
“Diệp lão đầu, ông khuyên nhủ cháu gái bảo bối kia của ông đi, để cho cháu ông tới học ở đại học Đế Đô của tôi đi, chất lượng tiêu chuẩn dạy học của trường tôi trong lòng ông tất nhiên hiểu rõ mà.” Chu Thanh Cương nhìn về phía Diệp Hồng Duy, trực tiếp dời mục tiêu ông muốn ra tay từ phía của Diệp Hồng Duy.
Diệp Hồng Duy trong nháy mắt trở thành tiêu điểm trên bàn chủ tọa.
“Chuyện này…” Diệp Hồng Duy hơi sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía người không màng hơn thua kia – Diệp Oản Oản, mới vừa rồi đoạn đối thoại giữa hai người Chu Thanh Cương và Lý Nhạc quả thực để cho ông không thể tưởng tượng được.
Diệp Oản Oản thành tích tại kì thi vừa rồi lại có thể kinh người như thế điều này thật sự đã vượt xa dự liệu của tất cả mọi người.
“Diệp lão đầu, ông cũng đừng làm chuyện xấu như vậy nếu không tôi với ông liền tuyệt giao ngay lập tức.” Lý Nhạc trong nháy mắt không vui, vội mở miệng nói, ông rất sợ bị Chu Thanh Cương giữa đường ςướק người của ông nha.
“Oản Oản, ý muốn của cháu là đến truyền thông Đế Đô đúng không, cháu không cần để cho người khác dụ dỗ đâu.” Lý Nhạc vẫn không quên hướng về Diệp Oản Oản dặn dò.
Đang đứng ở một bên Diệp Oản Oản bị hai người này huyên náo làm cho cô cảm thấy có chút dở khóc dở cười, ánh mắt của cô chợt đối diện với ánh mắt phức tạp của Diệp Hồng Duy, ngay sau đó, khóe miệng của cô giương lên một nụ cười, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi tới trước người Diệp Hồng Duy, ôn nhu nói: “Cháu nghe lời ông nội, ông chọn trường cho cháu đi.”
Nghe lời ông nội?
Các khách mời ngồi ở đây còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm, ai nấy cũng đều tự hỏi lại trong lòng.
Trước đây đã nghe người khác nói qua Diệp Oản Oản cùng với lão gia tử Diệp gia như nước với lửa, từng ba phen mấy lần đi tới nhà cũ Diệp gia đại náo không nghỉ.
Nhưng giờ phút này Diệp Oản Oản lại đứng trước mặt Diệp Hồng Duy, hoàn toàn thể hiện là một bộ dạng cháu gái ngoan ngoãn, không có chút mảy may ân oán ghi hận nào.
Tối nay, từng cái tin đồn nhảm không hay có liên quan tới Diệp Oản Oản tất cả từng cái một đều bị Diệp Oản Oản đánh bay, hoàn toàn làm thay đổi cái nhìn của người khác về mình.
Không cần nói đến khách mới, ngay cả Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân cũng có chút khó tin.
Đây thật sự là người con gái đã qua vài năm chưa từng thăm bọn họ rồi tuyên bố cùng với Diệp gia không đội trời chung đây sao?
Về phần ánh mắt của Diệp Mộ Phàm cũng không sai biệt lắm giống như đang gặp quỷ.
Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm trong đầu một mảnh trống rỗng, từng tin tức một liên tiếp đập ầm ầm vào trong đầu bọn họ, trực tiếp đưa sự cao ngạo cùng tự mãn trước đây đánh tan tành, bọn họ không biết mình trở lại chỗ ngồi của mình như thế nào, thậm chí ngay cả một câu nói đều không dám mở miệng nói, bọn họ hận không thể có cách nào làm cho tất cả mọi người quên đi sự hiện hữu của mình, nếu có cái hố trước mặt bọn họ chắc chắn không hề do dự mà nhảy xuống ngay.
Ngồi ở ghế chủ tọa lão gia tử Diệp Hồng Duy lần nữa quan sát người cháu gái trước mặt trong lòng không biết nghĩ cái gì.
“Diệp lão đầu, đây thật sự là cháu gái bảo bối của ông nha, ngay cả chuyện muốn đi học trường đại học nào đều cũng nghe lời ông…” Chu Thanh Cương rất là bất đắc dĩ nói.
“Diệp lão đầu ông nói gì đi chứ?” Giáo sư Lý Nhạc vội vàng nói.
Nghe tiếng, Diệp Hồng Duy trầm tư trong chốc lát, một đôi con ngươi tràn ngập cơ trí cùng uy nghiêm hơi hơi có tự hào vui vẻ, ánh mắt nhìn qua Diệp Oản Oản đang nở nụ cười chúm chím, sau đó ông thu hồi ánh mắt, âm thanh trầm ổn có lực chậm rãi nói ra: “Dù sao thì ý muốn của cháu tôi cũng là truyền thông Đế Đô, vậy liền cứ để như thế đi.”
“Ông, Diệp lão đầu này…” Hy vọng duy nhất của Chu Thanh Cương lại lần nữa biến mất, một mặt oán niệm nói.
“Ha ha ha ha, Diệp lão đầu vẫn là đau lòng cho cháu gái mình nha, hơn nữa còn biết rõ thực lực của truyền thông Đế Đô nha!” Lý Nhạc ý cười đầy mặt, đối với lời nói của Diệp Hồng Duy hết sức hài lòng.