Nghe được đám người Hứa Dịch báo cáo, mấy vị nguyên lão của Tư Thị tất cả đều xạm mặt lại.
Chủ mẫu trong tương lai của Tư gia, vị trí này có bao nhiêu người đang dòm ngó?
Nếu bên cạnh Tư Dạ Hàn không có bất kỳ phụ nữ nào, mọi người còn có thể coi như không có chuyện gì, ai ngờ Tư Dạ Hàn lại đột nhiên mang theo một người phụ nữ xa lạ đi đến Tư gia gặp lão phu nhân, phá vỡ một mảnh yên bình này.
Nhưng bọn họ ngại không dám nói vì lực uy ђเếק của Tư Dạ Hàn nên tất cả mọi người đối với điều này đều giữ vững sự trầm mặc, nhưng không có nghĩa là trong lòng bọn họ không có ý kiến, mà loại mâu thuẫn cùng bất mãn này sẽ theo thời gian dần dần trở nên gay gắt hơn.
Trong đó một vị trưởng lão ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay cầm một tách trà, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Vị tiểu thư kia dù sao cũng là người ngoài, quả thật cũng không cần phải thiết bị liên lụy bởi chuyện của Tư gia chúng ta, cách làm của trợ lý Hứa không có bất cứ vấn đề gì, tôi cũng đồng ý với cách làm đó.”
Nói tới chỗ này, ánh mắt của trưởng lão lãnh đạm nhìn về phía Diệp Oản Oản đang đứng trong góc: “Nếu như thế, hiện tại là chuyện cơ mật liên quan đến nội bộ gia tộc chúng tôi, xin vị tiểu thư này tránh đi một chút.”
Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên mà nhìn về phía người nói chuyện.
Trong nội bộ Tư gia, người thuộc dòng chính chi hệ tranh đấu vô cùng lợi hại, chia làm rất nhiều bè phái, người nói chuyện là một vị trưởng lão rất có uy tại Tư gia, cùng Tần gia quan hệ mật thiết, kiếp trước là một trong những người quan trọng ủng hộ Tần Nhược Hi.
Ban đầu người cực kỳ có hy vọng ngồi lên vị trí chủ mẫu đương tương lai là Tần Nhược Hi, vì Tần gia, những người này ném vào không ít tiền, quan hệ cùng mâu thuẫn vô cùng hỗn tạp, lợi ích đã sớm chặt chẽ đi theo con người bọn họ không thể tách rời, vào lúc này đột nhiên nhảy ra một người, chiếm đi vị trí này, bọn họ làm sao có thể hài lòng được?
Cộng thêm bọn họ vừa nhìn sắc mặt liền đoán được ý người khác, sợ là đã nhìn thấy lão phu nhân đối với cô cũng có bất mãn, làm sao có thể không thừa dịp cơ hội này diệt trừ cô chứ.
Trong vòng vài ba câu liền muốn bác bỏ thân phận của cô.
Quả nhiên, lão phu nhân mặc dù hơi nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng nói gì.
Đi thì đi, những ngày qua một mực lo lắng đề phòng, cô đã sớm không được ngủ nghỉ đầy đủ, cho nên cũng không có hứng thú nghe những người này ở đây nói thao thao bất tuyệt.
Nhưng mà…
Diệp Oản Oản thử thăm dò nhìn Hứa Dịch, thời điểm kiếp trước, nội gián chân chính vì muốn che giấu chính mình, nên đám người Tư Dạ Hàn mới vừa trở lại một cái, bọn họ liền xuống tay với Hứa Dịch, ở tại chỗ này cài cái mũ nội gian cho hắn, đưa hắn trở thành người thế mạng…
Cô có dự cảm, mặc dù kết quả chuyện này là do cô nhúng tay vào mà xảy ra sự thay đổi nhất định, nhưng Tư gia chắc chắn sẽ điều tra kỹ thủ phạm, kế hoạch của những người đó sau khi thất bại tám phần mười vẫn muốn kéo một người ra để che giấu tội của bọn hắn.
Cho nên, kế tiếp sự việc phát triển rất có thể giống như kiếp trước mà cô đã biết…
Thấy Diệp Oản Oản không nhúc nhích vẫn tiếp tục đứng ở nơi đó, một bộ mặt dày mày dạn, ánh mắt trưởng lão hơi lạnh thêm vài phần nói: “Vị tiểu thư này còn có việc sao? Nếu như không có chuyện gì, xin cô rời đi cho.”
Lúc này, Tần Nhược Hi giải vây nói: “Phùng thúc, Diệp tiểu thư là bạn gái của A Cửu, cũng là chủ mẫu trong tương lai của Tư gia, không thể tính là người ngoài được.”
Tần Nhược Hi vừa dứt lời, nơi cửa liền truyền tới một tiếng cười lạnh khinh bỉ: “A, chủ mẫu lương lai sao, thật là buồn cười ૮ɦếƭ mất! Dựa vào cái gì mà cô ta xứng?”
Trưởng lão nhìn về phía cô gái mới xuất hiện kia: “Thấm Du, sao con lại tới đây?”
“Ba, con muốn tới đây cùng bà nội nói chuyện, kết quả mới vừa rồi con ở cửa lại nghe được mọi người nói Cửu ca bọn họ gặp nạn, mà người phụ nữ này chẳng biết xấu hổ mà bỏ lại Cửu ca tự mình bỏ chạy!” Phùng Thấm Du lòng đầy căm phẫn lên tiếng
Hứa Dịch nghe vậy, hơi nhíu mày, cũng không để ý thất lễ, chỉ có thể đánh gảy lời nói của Phùng Thấm Du, cố gắng giải thích: “Phùng tiểu thư, lời mới vừa rồi của tôi còn chưa có nói hết, sự tình không phải như là tiểu thư nghĩ đâu…”
Kết quả, Hứa Dịch còn chưa nói dứt câu, liền bị Phùng Thấm Du nghiêm nghị trách mắng cắt đứt, “Anh là ai! Tôi nói chuyện với cha tôi, có phần cho anh chen miệng vào sao? Ngay cả ông chủ của mình cũng không bảo vệ được, Tư gia nuôi loại phế vật này như anh có ích lợi gì?”
Hứa Dịch bị trách mắng đến mức mặt đỏ tới mang tai, hai tay nắm chặt thành quyền, đang chuẩn bị mở miệng thì nhìn qua thấy sắc mặt của Thập Nhất cũng thập phần khó coi.
Phùng Thấm Du từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn về phía Diệp Oản Oản khinh bỉ nói: “Nếu con là người mà Cửu ca quyết định là chủ mẫu tương lai, dưới tình huống này theo lý nên cùng tiến cùng lui, coi như là ૮ɦếƭ, cũng không nên một thân một mình bỏ chạy!
Tham sống sợ ૮ɦếƭ như vậy, bỏ lại Cửu ca cùng mọi người sau đó chính mình lại chạy thoát thân, làm sao gánh nổi vị trí chủ mẫu này? Dựa theo gia quy của Tư gia, việc vứt bỏ người trong tộc nên bị gia pháp loạn côn đánh ૮ɦếƭ kéo cho chó ăn!”
Chỉ là đem cô ta đuổi ra ngoài cũng là có lợi cho cô ta quá rồi!
Những trưởng lão khác nghe vậy nhìn về phía Diệp Oản Oản vẻ mặt đều là một mảnh hờ hững, rối rít tỏ vẻ đồng ý phụ họa.
“Thấm Du nói không sai, mới vừa rồi Phùng lão chẳng qua là để cho cô ta rời đi, đã đủ cho cô ta mặt mũi rồi.”
“Vô luận trước kia cô ta có thân phận gì, thì bắt đầu từ giờ phút cô ta vứt bỏ người trong tộc đó, cô ta đã cùng với Tư gia không có bất cứ quan hệ nào nữa rồi!”
“Nếu cô ta cảm giác mình không phải là người ngoài, còn muốn mưu toan chiếm giữ cái thân phận này, vậy thì như cô ta mong muốn, dựa theo gia quy mà giải quyết thôi!”
Thấy Diệp Oản Oản từ đầu đến cuối không nói một lời, Phùng Thấm Du chậm rãi đi về phía cô, khẽ hừ nói: “A, làm sao rồi? Vừa nói đến gia quy liền không nói nữa? Cô không phải là muốn làm chủ mẫu Tư gia sao? Hiện tại lại không còn muốn nữa rồi sao?
Tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ như cô này tôi thấy cũng nhiều rồi, vì tiền, vì muốn leo lên cành cao thì thủ đoạn gì cùng đều sử dụng được, còn muốn làm chủ mẫu sao? Loại người như cô có cho Cửu ca làm đồ chơi tôi cũng ngại bẩn!”
Nhìn thấy Thấm Du đột nhiên đối với mình làm khó dễ, đáy mắt Diệp Oản Oản một mảnh hờ hững, trí nhớ kiếp trước đủ loại lại vừa hiện về.
Phùng Thấm Du, lại gặp mặt…
Diệp Oản Oản đáy mắt trào phúng thần sắc khó coi thoáng qua rồi biến mất, đầu tiên là cho Hứa Dịch cùng Thập Nhất một ánh mắt bình tĩnh chớ nóng vội, ngay sau đó, không nhanh không chậm nhìn Phùng Thấm Du nói: “Phùng tiểu thư, chẳng biết tôi có được hỏi cô một vấn đề hay không?.”
Phùng Thấm Du ung dung nhìn cô nói: “Được, cô hỏi đi!”
Cô ta muốn nhìn một chút, người sắp ૮ɦếƭ đến nơi như Diệp Oản Oản còn có thể chơi ra cái trò gian gì!
“Dựa theo lời Phùng tiểu thư mới vừa trong miệng nói xong, là thừa nhận thân phận chủ mẫu tương lai của tôi, phải không?” Diệp Oản Oản hỏi.
Phùng Thấm Du hai tay ôm иgự¢, một mặt giễu cợt cùng khinh bỉ: “Cửu ca cùng bà nội đều thừa nhận, tôi làm sao dám không thừa nhận đây.”
Cái này phụ nữ ngu xuẩn, cho tới bây giờ lại còn muốn chiếm cứ cái thân phận này không thả.
Diệp Oản Oản nghe vậy, gật đầu một cái, ngay sau đó nhìn về phía Hứa Dịch mở miệng nói: “Trợ lý Hứa, gia quy có hay không quy định chuyện mạo phạm, đối với chủ mẫu bất kính, phải xử trí như thế nào hay không?”
Hứa Dịch theo bản năng mà trả lời: “Dựa theo gia quy, đối với chủ mẫu bất kính, nên bị trừng trị…”
Cơ hồ ngay tại thời điểm Hứa Dịch mở miệng còn chưa nói xong trong nháy mắt: “Ba ——” một tiếng vang lên.
Diệp Oản Oản ở dưới ánh mắt trợn mồm há hốc của tất cả mọi người, nặng nề mà cho Phùng Thấm Du một cái tát.
Phùng Thấm Du cả người đều như tỉnh mộng, ngơ ngác bưng kín mặt mình, những người khác cũng trố mắt nghẹn họng, từ đầu tới cuối đều thờ ơ lạnh nhạt lão phu nhân cũng liếc mắt nhìn lại.
Ở dưới ánh mắt kђเếק sợ của tất cả mọi người, Diệp Oản Oản ung dung thu tay về, nhẹ như mây gió mở miệng nói: “Nghiêm trị thì không cần, cái tát này, coi như là cho Phùng tiểu thư một bài học đi.”