Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 208: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

“Cô đánh tôi… Cô lại dám đánh tôi sao?! Chỉ dựa vào thân phận của cô – một thứ đồ chơi hèn mọn bẩn thỉu cũng dám sử dụng quyền lợi của chủ mẫu đối với tôi sao! Còn dám giáo huấn tôi sao?!”
Phùng Thấm Du tức giận, gương mặt sung huyết như màu gan heo, giơ tay lên hướng về Diệp Oản Oản hung hăng muốn đánh trả: “Tiện nhân!”
Ngay lập tức, Hứa Dịch và Thập Nhất cùng nhau tiến lên một lượt, như hai tảng đá chắn trước mặt của Diệp Oản Oản.
Thập Nhất: “Phùng tiểu thư! Không được vô lễ với tiểu thư Oản Oản như vậy!”
Hứa Dịch: “Xin Phùng tiểu thư chú ý lời nói của chính mình!”



Phùng Thấm Du mặt đầy vẻ giận dữ, trợn mắt nhìn hai người: “Thật… thật là, được a… Đúng là hai con chó trung thành tận tâm! Các anh có phải đã bị hồ ly tinh này mê hoặc đến nỗi ngay cả chủ của mình là ai cũng đều quên rồi hay không? Các anh lại có thể che chở cho loại tiện nhân tham sống sợ ૮ɦếƭ vong ân phụ nghĩa này sao?”
Thập Nhất đáy mắt lóe lên sát ý, ánh mắt không có một chút nhiệt độ mà mở miệng đáp: “Phùng tiểu thư, Oản Oản tiểu thư quả thật không lựa chọn ૮ɦếƭ theo chúng tôi, nhưng cô ấy là người đã cứu mạng của tất cả chúng tôi!”
Phùng Thấm Du sững sờ, ngay sau đó cười ra tiếng: “Cứu mạng của tất cả mọi người chỉ bằng cô ta sao? Vì muốn bảo vệ hồ ly tinh này, các anh thật đúng là cái gì cũng đều nói được a! Lại dám làm trò trước mặt bà nội, làm trò trước chúng tôi như vậy mà còn dám ăn nói lung tung như thế sao?!”
“Thấm Du, yên tĩnh lại đi!” Ánh mắt sắc bén của lão phu nhân nhìn về phía Phùng Thấm Du, ngay sau đó nhìn Thập Nhất hỏi: “Điều mà cậu mới vừa nói là sự thật sao?”
Đối mặt với lão phu nhân cùng tất cả ánh mắt chất vấn của các vị trưởng lão, sắc mặt của Thập Nhất không chút sợ sệt đáp: “Thuộc hạ không dám có một câu nói dối, nếu như không phải là Oản Oản tiểu thư nghĩ ra cách thì chúng tôi, bao gồm cả chủ nhân, lúc này sợ rằng cũng chỉ là một cỗ thi thể mà thôi!


Oản Oản tiểu thư cơ trí hơn người, can đảm khiến người khác vô cùng khâm phục, khi đó cô ấy chẳng qua chỉ là giả vờ cùng chúng tôi rời đi mà thôi, ngay sau đó nghĩ ra kế muốn chúng tôi giả trang thành thế lực mà Thí Huyết Minh cực kỳ kiêng kỵ, rồi đem nhóm người của Thí Huyết Minh toàn bộ dọa sợ đến mức phải rút lui, chúng tôi lúc này mới có cơ hội thoát thân! Phùng tiểu thư mới vừa rồi còn đối với Oản Oản tiểu thư nói những lời nhục mạ như thế, lên tiếng vô lễ như vậy là hơi quá mức rồi, nên trừng phạt nặng hơn mới phải!”
Mặc dù giờ phút này chỉ là thuật lại dù có nói thế nào cũng không đủ để diễn tả hết tình cảnh lúc đó, chỉ có bọn họ những người bản thân trải qua tình cảnh lúc ấy mới biết có nhiều nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì chờ đợi bọn hắn chính là kết quả vạn kiếp bất phục-૮ɦếƭ không toàn thây.
Một bên Hứa Dịch tiếp tục mở miệng nói: “Khi đó người của chúng tôi đã cùng Thí Huyết Minh giao đấu, Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh cả người đều bị thương nặng, là Oản Oản tiểu thư mang theo tiểu đội Ám Nhất kịp thời chạy tới. Chúng tôi ngay từ đầu cũng hiểu lầm Oản Oản tiểu thư, cho đến khi nguy hiểm giải trừ, bọn Thập Nhất mới lộ ra hình dáng, chúng tôi mới biết được chân tướng!”
Thập Nhất cùng Hứa Dịch sau khi nói xong, hiện trường lâm vào một mãnh yên lặng cực kỳ quỷ dị.
Một hồi lâu sau mọi người mới hồi phục lại tinh thần, mấy vị trưởng lão trố mắt nhìn nhau, mặt đầy ngạc nhiên.
“Thiệt hay giả thì cuối cùng là cô ta – một tiểu nha đầu cứu được mọi người sao?”
“Làm sao có thể… Tôi còn tưởng rằng là có thế lực lợi hại gì hỗ trợ…”
Lão phu nhân nhìn về phía Lưu Ảnh người duy nhất có mặt ở hiện trường lúc đó nhưng nãy giờ không mở miệng, trầm giọng hỏi: “Lưu Ảnh, Hứa Dịch cùng Thập Nhất mới vừa nói đều là thật sao?”
Lưu Ảnh mấp máy môi, mặc dù hắn đối với Diệp Oản Oản có rất nhiều bất mãn, nhưng cũng không thể nói dối sự việc lần này, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu, thành thật trả lời: “Dạ lão phu nhân, là thực sự, đúng là nhờ có chủ ý của Diệp tiểu thư mà chúng tôi mới được cứu sống.”
Ngay cả Lưu Ảnh cũng đã nói như vậy, ánh mắt của Tần Nhược Hi giật giật mấy cái.


“Sao… Làm sao có thể?” Giờ phút này, sắc mặt của Phùng Thấm Du đã hoàn toàn thay đổi.
Hồ ly tinh tưởng chỉ có thể phô trương sắc đẹp của mình lại có thể cứu Cửu ca bọn họ sao???
Phùng Thấm Du cắn răng, mặt đầy vẻ căm hận lẩm bẩm nói: “Cái gì mà đa mưu túc trí, không phải chỉ là cách thức đùa bỡn hù dọa đơn giản thôi sao?! Ai mà không biết làm a!”
Nghe được lời nói của Phùng Thấm Du, trong ánh mắt của Thập Nhất tràn đầy giễu cợt, gì chứ chẳng qua là chút đùa bỡn hù dọa thông minh sao? Đúng là lời nói chỉ có những thiên kim đại tiểu thư mới nói ra được, thật là ngây thơ đến ngu xuẩn!
Giờ phút này, lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Oản Oản đã hòa hoãn không ít, mới vừa rồi Diệp Oản Oản lấy thân phận chủ mẫu tương lai đánh cho Phùng Thấm Du một cái tát kia thời điểm đó khí thế vô cùng, ngược lại cũng làm bà nhìn cô với con mắt khác.
“Oản Oản, dù sao cháu cũng chỉ mới là bạn gái của tiểu Cửu, còn chưa có gả vào nhà chúng ta, Tư gia chúng ta càng không có lập trường cùng yêu cầu cháu nhất định phải làm cái gì cả, nhưng cháu có thể cùng tiểu Cửu cùng tiến cùng lùi, còn nghĩ biện pháp cứu mọi người, về điểm này khiến cho bà nội rất vui vẻ và yên tâm.”
Sau cái tát này, Diệp Oản Oản rõ ràng phát hiện được thái độ của lão phu nhân đối với cô đột nhiên lãnh đạm không ít.
Cô không cần nghĩ cũng biết, nhất định là có người ở bên tai lão phu nhân nói cái gì đó.
Bất quá Diệp Oản Oản đối với vấn đề này cũng không thèm để ý nhiều, coi như là như thế đi chăng nữa, cũng không có gì phải lo, dù sao kiếp trước cô lấy tướng mạo kia đi gặp lão phu nhân, biểu hiện của lão phu nhân cũng không thay đổi nhiều.
Chỉ cần cô không giống như kiếp trước một dạng không sợ ૮ɦếƭ, không ᴆụng vào cấm kỵ của lão phu nhân thì những cái được gọi là “Lịch sử đen tối của cô” sẽ không tạo thành ảnh hưởng hay trở ngại nào với cô cả.

Diệp Oản Oản mặt hiện lên vài tia e lệ, ngoãn ngoãn mở miệng nói: “Bà nội, cháu cũng không có làm gì cả, chẳng qua chỉ là nói một vài lời mà thôi, hoàn toàn dựa vào mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau hỗ trợ, mới có thể tránh thoát được nguy cơ lần này!”
Thấy Diệp Oản Oản cũng không giành công, lão phu nhân gật đầu một cái nói: “Tốt rồi, cháu cũng không nên khiêm nhường, lần này công lao của cháu quả thật rất lớn, bà nội sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Lúc này, một đám trưởng lão rốt cuộc cũng không thể nói gì được nữa.
Trong đó một người râu bạc trắng, nhìn qua nhiều tuổi nhất trong đám trưởng lão có mặt ở đó, mắt lạnh nhìn Diệp Oản Oản một cái, ngay sau đó vẻ mặt hờ hững mở miệng: “Đã như vậy, cái vấn đề này nên tiếp tục nói tiếp đi thôi!
Hiện tại việc cần thiết trước mắt chúng ta cần làm chính là nhanh chóng tra rõ kẻ chủ mưu sau màn của chuyện này là ai, Tư gia cùng Thí Huyết Minh loại tổ chức tiếng xấu lan xa này không dây dưa rễ má chút nào, càng không thù không oán, tại sao Thí Huyết Minh lại muốn cùng Tư gia chúng ta đối nghịch chứ? Những người kia liều mạng như vậy rõ ràng cho thấy có người sai khiến!”
Ở một bên ông lão áo xanh mặt đầy sắc giận mà phụ họa: “Không sai, lại dám ra tay đối với gia chủ của Tư gia chúng ta! Quả thật là quá cuồng vọng! Vô luận bỏ ra giá bao nhiêu, cũng nhất định phải đem người kia bắt tới đây chịu tội!”
“Nhưng là… Hiện tại không có chút đầu mối nào, làm sao có thể tra được?” có người cau mày nói.
Nghe đến đó, sắc mặt lão phu nhân hơi chăm chú, nhìn về phía đám người Hứa Dịch mở miệng hỏi: “Thời điểm các cậu cùng những người kia đối đầu nhau, có nghe được tin tức gì có ích hay không?”
Hứa Dịch nghe vậy, nhớ lại tình hình lúc đó, mở miệng nói: “Lúc cùng người Thí Huyết Minh giằng co, tôi khi đó đã cảnh cáo đối phương, có nghĩ tới hậu quả nếu làm như vậy hay không, nếu như bọn họ thực sự ɢɨết ૮ɦếƭ Cửu gia thì tất yếu sẽ phải đối mặt với toàn bộ lửa giận của Tư gia, cho dù là Thí Huyết Minh, cũng không thể có năng lực đối với Tư gia mà không có chút kiêng kỵ nào, nhưng thái độ của đối phương đặc biệt phách lối, thậm chí không có một chút sợ hãi, tựa hồ có hơi kỳ lạ…”
Lúc này, trong con ngươi ông lão lớn tuổi râu bạc trắng chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẻo: “Đối phương không có sợ hãi sao? Vì sao lại không một chút sợ hãi chúng ta, tôi có thể suy đoán được chuyện lần này có người giật giây, mà người đó chính là người trong nội bộ của Tư gia, hơn nữa địa vị không thấp, thậm chí có quyền thừa kế, mưu toan ɢɨết gia chủ ςướק lấy vị trí đó! Cho nên người của Thí Huyết Minh mới có thể không e ngại sự trả thù của Tư gia được!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!