Sở Phong hoài nghi, nhận lấy điện thoại di động, thấy rõ bức ảnh trong điện thoại của Diệp Oản Oản, sắc mặt nhất thời thay đổi, “Đây là…”
“Hiện tại, cậu còn có gì giải thích không? Tôi cho là cậu thật tâm thích Yên Nhiên, cho nên mới một mực kết hợp cho cậu và Yên Nhiên ở chung một chỗ, kết quả mới bao lâu, cậu lại có thể chân đạp hai thuyền!”. Vẻ mặt Diệp Oản Oản lãnh nhạt nhìn chằm chằm hắn.
Sở Phong nhất thời trợn tròn mắt, “Không… Không đúng! Không phải như vậy! Tôi làm sao có thể chân đạp hai thuyền!”
Sắc mặt của Diệp Oản Oản không thay đổi chút nào, “Không phải như vậy thì là như thế nào, Yên Nhiên tận mắt thấy cậu đưa cô gái này đi dạo phố, gọi điện thoại cho cậu, cậu còn nói dối đang ở nhà!”
Sở Phong hiển nhiên không ngờ tới lại có thể bị Giang Yên Nhiên bắt gặp, đây là chuyện của ba ngày trước rồi, khi đó Giang Yên Nhiên liền đã biết, nhưng lại chưa bao giờ đề cập với hắn.
Nghĩ đến không biết mấy ngày nay Yên Nhiên nghĩ như thế nào về mình, Sở Phong quả thật là gấp đến độ muốn khóc, nóng nảy không dứt nhìn về phía Giang Yên Nhiên, “Yên Nhiên, sự tình không phải như em thấy, anh cùng cô gái này tuyệt đối không phải loại quan hệ như em nghĩ đâu!”
Nhìn bộ dạng Sở Phong gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt của Giang Yên Nhiên hơi có chút dao động, nhưng liếc mắt qua vừa thấy hình ảnh, hiện tại quả là không có biện pháp tin hắn.
Gân xanh trên trán Diệp Oản Oản giật giật, “Nói lâu như vậy, cậu ngược lại nói một chút cô gái này rốt cuộc là ai! Nếu là hiểu lầm, giải thích rõ không được sao.”
“Chuyện này…”
Nhất thời mặt Sở Phong đầy khó xử, lẩm bẩm, “Tôi không thể nói a…”
“Nếu như không gì có mờ ám, cậu tại sao không thể nói!”
Diệp Oản Oản quả thật là muốn đem đầu tên tiểu tử này đập ra nhìn một chút bên trong rốt cuộc chứa cái quỷ gì.
Bạn gái đều muốn chia tay rồi, lại còn giấu giếm.
Sở Phong gắt gao mím môi môi: “Tôi thực sự không thể nói!”
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, kéo Giang Yên Nhiên đứng lên, “Được, cậu không nói đúng không, chúc mừng, cậu bây giờ độc thân!”
“Không —— Oản Oản tỷ! Không được!”
Sở Phong gào thét bi thương, gọi hai người lại,“Tôi nói! Tôi nói được không!?”
“Cô gái kia là trợ lý của Hàn Thiên Vũ!” Sở Phong vội vàng nói ra.
Vẻ mặt Diệp Oản Oản sững sờ, “Trợ lý… Hàn Thiên Vũ!?”
Giang Yên Nhiên nghe vậy cũng ngẩn ra.
Yên lặng trong chốc lát, Diệp Oản Oản cuối cùng là phục hồi tinh thần, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nhéo nhéo mi tâm, “Khó trách…”
Khó trách cô luôn cảm thấy cô gái kia nhìn rất quen mắt, bây giờ Sở Phong vừa nói như vậy cô rốt cuộc nhớ tới, cô gái kia không phải là trợ lý của Hàn Thiên Vũ, tiểu Lương sao!
Lúc trước cô còn ở nhà trọ thấy qua cô ấy mấy lần. “Cho nên…làm sao cậu lại cùng trợ lý của Hàn Thiên Vũ ở chung một chỗ.”
Diệp Oản Oản chần chờ hỏi. Sẽ không phải là… như cô nghĩ đi…
Giờ phút này gương mặt anh tuấn của Sở Phong đầy bất lực, giọng điệu ỉu xìu, “Thời gian trước tôi mới phát hiện, tôi có quen biết một học tỷ đang làm trợ lý cho Hàn Thiên Vũ!
Tôi biết Yên Nhiên đặc biệt một mực mong muốn cái album bản limited trong ba năm có ký tên của Hàn Thiên Vũ, cho nên liền đi tìm người học tỷ kia hỗ trợ, học tỷ đáp ứng sẽ giúp tôi, nhưng điều kiện là để cho tôi lao động khổ sai cho cô ấy một tuần, cho nên, khoảng thời gian này tôi chỉ có thể nghe cô ấy sai khiến.
Gần đi học rồi, tôi vốn là muốn đem Album đưa cho Yên Nhiên như quà tựu trường, cho cô ấy một niềm vui bất ngờ ấy!
Tôi thật không có đạp hai thuyền! Tôi sinh là người của Yên Nhiên, ૮ɦếƭ là quỷ của Yên Nhiên, làm sao có thể thích cô gái khác!”
Sở Phong đem tất cả mọi chuyện nói ra hết…
Giang Yên Nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lại là như vậy.
Về phần Diệp Oản Oản…Sắc mặt của cô đen như đáy nồi, quả thật là sắp muốn nổ tung rồi:
“Con mịa nó… Liền vì một cái album có chữ ký của Hàn Thiên Vũ, mà cậu làm như vậy.”
Sở Phong nhất thời đính chính, “Đây là album trong vòng ba năm có chữ ký đặc biệt, giới hạn toàn cầu đấy! Chỉ có một ngàn bản! Trên thị trường căn bản là không có! Có tiền cũng mua không được!”
Giang Yên Nhiên cũng mở miệng phụ họa, “Cái này… Quả thật rất khó sở hữu… Mình khi đó chẳng qua là tùy tiện nói một chút thôi… Không nghĩ tới hắn lại…”
Lại sẽ làm tới mức này…
Diệp Oản Oản nghẹn đến lời gì cũng không thốt ra được.
Con mịa nó, chả nhẽ cô lại nói cái này cô có một đống sao?
Sở Phong…Phương thức ngược cẩu của tên tiểu tử này thật là càng ngày càng khiến người ta không thể nói rõ rồi…
Cô còn tưởng rằng là chuyện gì kinh thiên động địa, có nỗi khổ riêng mới không thể nói!
Thiếu niên gục đầu, tóc bị mồ hôi thấm ướt, đứng ở nơi đó giống như là một chú chó bị vứt bỏ phải lưu lạc, buồn buồn mở miệng, “Yên Nhiên, thật xin lỗi, đều là anh không tốt! Để cho em hiểu lầm, khiến em thương tâm…”
Diệp Oản Oản hỏi, “Cho nên, album đó cậu lấy được rồi sao?”
Sở Phong cúi đầu thấp hơn, “Vốn chỉ còn một ngày nữa học tỷ liền đáp ứng cho tôi, nhưng bởi vì mới vừa rồi vội vã chạy tới, học tỷ có chút tức giận, lại nói nhiều hơn ba ngày…”
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, “Cậu cũng không phải là muốn tiếp tục đi làm culi đi.”
Giang Yên Nhiên đứng ở một bên, không biết nên nói cái gì, thần sắc bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng, “Anh chớ đi, em chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi…”
Người này… Làm sao…Làm sao ngốc như vậy…
Tuy nhiên lại khiến cho trái tim của cô trở nên mềm mại chưa từng có.
Từ sau chuyện Tống Tử Hàng, cô đối với Sở Phong thật ra thì từ đầu đến cuối không có cảm giác an toàn.
Nhưng là, người đàn ông này một lần lại một lần đem nơi bất an trong nội tâm cô san bằng từng chút một.
Vẻ mặt Sở Phong vô cùng nghiêm túc: “Nhưng mà, em thích… Chỉ cần là đồ vật em thích, anh đều hy vọng em có thể có được!”
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi, nâng đỡ cái trán, “Được rồi được rồi, chớ có rải thức ăn cho chó với tôi! Tiểu Lương bên kia cậu cũng không cần đi, cậu đi làm culi cho cô ấy, còn không bằng làm cho tôi!”
Diệp Oản Oản nói xong, bất đắc dĩ từ trong túi xách lấy ra cái album mang theo khi đi, “Cậu nói cái bản album limited trong vòng ba năm là cái này sao?”
Sở Phong vừa nhìn thấy album màu vàng kia, ánh mắt nhất thời sáng như bóng đèn, “Đúng! Chính là nó! Oản Oản tỷ! Cậu là làm sao lấy được, đừng nói là để cho tôi làm culi, coi như là làm công nhân da đen tôi cũng nguyện ý a!”
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rút, “Không cần cảm ơn, chỉ cần cậu sau này đừng có làm chuyện ngu ngốc như thế là được!”
Nói xong đem album đưa cho Giang Yên Nhiên.
Giang Yên Nhiên mở ra xem, lại còn là đặc biệt viết tên của cô, nhất thời mừng rỡ không thôi, “Oản Oản, cậu làm sao lấy được?”
Diệp Oản Oản thuận miệng giải thích, “Trước đó mình không phải đã nói với các cậu là mình làm việc ở Quang Diệu sao? Dù sao thì dựa vào quan hệ nên lấy được…”
Sở Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đúng nga! Thời điểm mới vừa nghỉ hè có nghe nói cậu đi làm việc ở Quang Diệu! Oản Oản tỷ, cậu là làm gì? Có phải là trợ lý của nghệ sĩ nào? Có phải là đại minh tinh hay không? Có thể nhìn thấy Hàn Thiên Vũ hay không?”
Sở Phong cảm thấy hứng thú, liên tiếp truy hỏi.
Một bên Giang Yên Nhiên trầm ngâm nói, “Quang Diệu không có được mấy cái đại minh tinh nổi tiếng đi, bất quá, mình nhớ Cung Húc ở Quang Diệu.
Về phần Hàn Thiên Vũ, hắn là nghệ sĩ bên tổng công ty, hẳn là không dễ dàng nhìn thấy như vậy…”