Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 259: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Tối hôm qua tất cả người đi đến quán bar Phi Sắc đều là tâm phúc của Tư Dạ Hàn, chuyện phát sinh khi đó hết thảy đều bị hạ lệnh im lặng không được tiết lộ ra bên ngoài.
Về phần Diệp Oản Oản, uống say nên cái gì cũng không nhớ, thật sự cho là chính mình té, cho nên mới toàn thân đau nhức, dĩ nhiên cũng có nhiều địa phương thấy cảm giác không đúng, nhưng bởi vì những lời nhất trí trong mồm bọn Hứa Dịch, cô cũng cũng không dám hoài nghi.
“A, xong rồi! Yên Nhiên đâu, Yên Nhiên thế nào?” Diệp Oản Oản đột nhiên nghĩ đến.
“Hứa Dịch phái người đưa trở về rồi.” Tư Dạ Hàn trả lời.
“Cô ấy có bị thương không?”



“Không có.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Diệp Oản Oản lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Oản Oản nói xong, hướng Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh nhìn một cái, trên mặt cũng không có vẻ mặt gì.
Chẳng qua là thấy ૮ɦếƭ không cứu mà thôi, cái này so sánh với chuyện kiếp trước cô từng chịu đựng tại Tư gia, không đáng kể chút nào.
Diệp Oản Oản thu tầm mắt lại: “Cái kia, không quấy rầy nữa, mọi người tiếp tục đi…”


Tư Dạ Hàn sẽ xử trí hai người này như thế nào, cô không quan tâm. Hiện tại cái cô quan tâm hơn chính là làm sao để cho thực lực của mình tăng lên. Chuyện giống như tối qua, cô không muốn lại phát sinh lần thứ hai.
Từ khi trọng sinh cho tới nay cô điên cuồng muốn thay đổi chính mình, học tập kiến thức, nhưng chỉ không có nghĩ qua rèn luyện nâng cao thân thủ của mình.
“Thập Nhất huấn luyện viên, xin quấy rầy.” Diệp Oản Oản đối với Thập Nhất lên tiếng chào.
“Khụ khục… Thật… Tốt…” Thập Nhất ho nhẹ một tiếng, hàm hồ đáp lại.
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, bên trong phòng khách lần nữa khôi phục tĩnh mịch. Lưu Ảnh không nói tiếng nào cúi đầu đứng ở nơi đó.
Sau đó, còn lại là xử trí Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Tư Dạ Hàn, chờ đợi anh xử lý.
Mặc dù nói, Diệp tiểu thư thật ra không cần việc bảo vệ này, nhưng trách nhiệm của Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh không cách nào bỏ qua được, nhất là Lưu Ảnh.
Lưu Ảnh đối với Diệp Oản Oản có thành kiến, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ, nhưng lần này đúng là quá mức rồi.
Một lát sau, trong phòng rốt cuộc vang lên âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn: “Bắt đầu từ hôm nay, Lưu Ảnh bị cắt chức đội trưởng, tất cả chức trách, chuyển do qua cho Thập Nhất phụ trách.”


Thời điểm nghe được câu nói của Tư Dạ Hàn, Lưu Ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, tựa như không cách nào tin tưởng được, những người khác cũng đều trố mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh một tiếng.
Lại có thể… Trực tiếp rút quyền rồi…
Trừng phạt như vậy so với đánh mấy trăm roi còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Kinh ngạc hơn còn có Thập Nhất.
Đối với trách nhiệm nặng nề mà Tư Dạ Hàn mới giao phó, hắn thật sự là thụ sủng nhược kinh, hắn chẳng qua chỉ là đội trưởng phân đội Ám Nhất mà thôi, làm sao có thể đảm nhận chức vị tổng đội trưởng được.
Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh là trợ thủ đắc lực của ông chủ, một người quản bên trong một người quản bên ngoài, trình độ trọng yếu, có thể tưởng tượng được.
Quan trọng hơn chính là trong mỗi kì khảo hạch chức vị tổng đội trưởng hàng năm, một hạng mục trọng yếu nhất chính là khảo hạch giá trị vũ lực, đến lúc đó tất cả mọi người đều có thể đối với đội trưởng phát động khiêu chiến, mà Lưu Ảnh đã thắng liên tiếp ba đợt.
Thân thủ của hắn mặc dù cũng không kém, nhưng mỗi lần đều bại ở dưới tay Lưu Ảnh, là bại tướng dưới tay Lưu Ảnh, tiếp nhận chức vị Lưu Ảnh, làm sao có thể phục chúng.
Dù sao không phải là tất cả mọi người đều có thể so sánh với cấp độ biến thái yêu nghiệt của Diệp tiểu thư …
Tống Tĩnh không nghĩ tới Tư Dạ Hàn sẽ trừng phạt nặng như vậy, nhất thời nóng nảy, “Cửu gia… Chuyện này… Hình phạt này có phải quá nặng hay không, đội trưởng chẳng qua là nhất thời hồ đồ! Mong ngài nghĩ lại!”

“Tống Tĩnh, chớ nói!” Lưu Ảnh quát bảo Tống Tĩnh ngưng lại.
Chợt, hắn đưa ngón tay lên tháo chiếc nhẫn Chu Tước màu lửa đỏ xuống, cất bước đi tới trước mặt Thập Nhất, đem chiếc nhẫn đưa cho hắn.
Thập Nhất chống lại thần sắc lãnh ngạo của Lưu Ảnh, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn chẳng khác nào một củ khoai lang nóng bỏng tay, không khỏi cười khổ trong lòng.
Tháng sau là cuộc khảo hạch cho vị trí đội trưởng năm nay, nếu như hắn hiện tại tiếp nhận chức vị của Lưu Ảnh, chờ đến thời điểm khảo hạch đội trưởng, hắn liền phải tiếp nhận sự khiêu chiến của các thành viên, bao gồm Lưu Ảnh, cũng có tư cách khiêu chiến hắn…Nếu đến lúc đó hắn lại lần nữa thua ở trong tay Lưu Ảnh thì…
Kết quả xử trí sau cùng là Tống Tĩnh bị phạt đến Chấp Pháp Đường lĩnh roi, Lưu Ảnh bị cắt chức.
Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, bầu không khí trong phòng khách có chút trầm muộn.
Trong tay Thập Nhất cầm lấy chiếc nhẫn, ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói chuyện, Lưu Ảnh mặt lạnh mở miệng: “Đừng quá đắc ý, chiếc nhẫn này, tôi rất nhanh sẽ cầm về!”
Lưu Ảnh nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.Tống Tĩnh nhìn Thập Nhất một cái, vội vã đi theo.
Thập Nhất chỉ có thể nghẹn trở về lời muốn nói, lúng túng đứng tại chỗ. Những ám vệ quen biết Thập Nhất nhưng không ưa Lưu Ảnh, mở miệng nói: “Cái tên này, cũng quá kiêu ngạo đi!”
“Hắn có ý gì a, bản thân hắn phạm sai lầm mới bị cách chức, cũng không phải là đội trưởng chúng ta ςướק vị trí của hắn!”


Thập Nhất thở dài, thần sắc bất đắc dĩ: “Được rồi, cũng là tôi tài nghệ không bằng người.”
Thân thủ của hắn mặc dù cũng được xem là tốt, nhưng chưa bao giờ thắng nổi Lưu Ảnh. Cái vị trí tổng đội trưởng này, vẫn là do Lưu Ảnh phạm sai lầm mới rơi vào trên người của hắn.
Cách đợt xét duyệt tổng đội trưởng chưa tới mấy tháng, trong thời gian ngắn như vậy, hắn làm sao có thể đánh thắng Lưu Ảnh. Vị trí tổng đội trưởng này, sợ là cũng làm không được bao lâu…
…Diệp Oản Oản bị Tư Dạ Hàn cho uống hai bát lớn canh giải rượu sau, cuối cùng mới được cho phép ra cửa.
Cô hẹn Giang Yên Nhiên cùng Sở Phong gặp mặt.
Trước khi đi, cô đi tìm album mà lúc trước Hàn Thiên Vũ đã ký tên mang theo.
Trước đó cô vì quá bận rộn, cũng không có thời gian mang cho Giang Yên Nhiên.
Lúc đó cô nói với Hàn Thiên Vũ có người bằng hữu là fan của hắn, Hàn Thiên Vũ liền trực tiếp đưa cho cô mười cái.
Vạn nhất chờ lát nữa… tiểu tử Sở Phong kia thực sự làm ra chuyện gì có lỗi Yên Nhiên…Có lẽ cái này còn có thể thoáng trấn an được cô ấy một chút..
Bất quá, cô cuối cùng vẫn cảm thấy trong này chắc chắn đang có hiểu lầm gì đó.


Bên trong một nhà hàng gần trường đại học, Diệp Oản Oản ngồi đối mặt với sắc mặt tiều tụy của Giang Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, tối hôm qua cậu tại quán rượu không có chuyện gì xảy ra sao?” Diệp Oản Oản không yên tâm hỏi.
Giang Yên Nhiên lắc đầu một cái: “Tớ uống quá nhiều rồi, tớ chỉ nhớ rõ lúc cậu tới, sau đó khuyên tớ trở về… Đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua là cậu đưa tớ về nhà mà.”
Giang Yên Nhiên lúc ấy cũng uống say, không biết sau khi cô tới xảy ra chuyện gì. Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, để tránh cô lo lắng, không nói chuyện phiền phức tối hôm qua.
“Không có việc gì, là tớ đưa cậu trở về.”
Diệp Oản Oản nói xong chân mày nhíu chặt mà liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động: “Tiểu tử Sở Phong kia làm sao còn chưa tới?”
Sẽ không phải là thật sự chột dạ không dám tới đi… So với trạng thái tối qua, giờ phút này vẻ mặt của Giang Yên Nhiên đã trấn định không ít, sợ là đã tính đến tình huống xấu nhất.
Hai người đợi chừng hơn nửa giờ, Sở Phong cuối cùng cũng lững thững bước tới.
Cả người Sơ Phong mặc đồ thể thao màu trắng, một đường thở hồng hộc chạy tới, trên trán thấm ra một tầng tầng mồ hôi mịn.
“Yên Nhiên! Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh tới trễ!” Sở Phong thở hỗn hển, một mặt xin lỗi mở miệng.
“Cậu làm gì vậy, tại sao lâu như vậy mới đến?” Diệp Oản Oản hỏi, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Ánh mắt của Sở Phong hơi có chút trốn tránh, “Híc, không có… Không có làm gì… Trên đường kẹt xe…”
Ánh mắt của Diệp Oản Oản nhất thời híp lại: “Cậu nói là kẹt xe?.”
Giang Yên Nhiên từ đầu đến cuối trầm mặc ngồi ở đó, không nói gì.
“Ừ… Đúng vậy… Bởi vì trước mặt xảy ra tai nạn…” Sở Phong lắp ba lắp bắp mở miệng.
Nhìn Sở Phong trước mắt rõ ràng không biết nói láo, Diệp Oản Oản cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp mở di động đem tấm hình trong album mà Giang Yên Nhiên gửi qua cho cô đưa tới trước mặt của Sở Phong,
“Lại đi theo cô bé nào rồi, phải không?”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!