“Không có gì, tùy tiện trò chuyện một chút, ba, mẹ, chúng ta đi thôi!” Diệp Oản Oản lo lắng mẹ cô đối mặt với Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Y Y sẽ không thoải mái, nên cũng không tính ở lại lâu.
Một nhà mấy người Diệp Oản Oản định rời đi, Lương Mỹ Huyên đột nhiên gọi Diệp Thiệu Đình lại: “Diệp Thiệu Đình!”
Bước chân của Diệp Thiệu Đình dừng lại.
Lương Mỹ Huyên cười lạnh tiếp tục mở miệng: “Anh sẽ hối hận quyết định lúc đầu của anh!”
Diệp Thiệu Đình xoay người, ánh mắt lạnh giá không có có một tí nhiệt độ nói: “Tôi sẽ không hối hận khi đưa ra bất kỳ quyết định gì, nếu như nhất định phải nói có cái gì hối hận, thì tôi chỉ hối hận, lúc đầu đồng ý thỉnh cầu của Uyển Quân, để cho cô tới ở nhờ trong nhà, dẫn sói vào nhà!”
“Diệp Thiệu Đình, anh…”
Diệp Thiệu Đình không để ý tới Lương Mỹ Huyên nữa, che chở vợ mình, cũng không thèm quay đầu lại, rời đi.
…………………
Sau khi đưa ba mẹ về nhà xong, trên xe.
Vừa rồi lúc cha mẹ ở đó khó nói, vào lúc này Diệp Mộ Phàm rốt cục không nhịn được nói ra, “Nếu không phải vì ba mẹ, anh thật không muốn ở lại ăn bữa cơm này, buồn nôn ૮ɦếƭ anh rồi! Đúng rồi, Oản Oản, anh có chuyện này, có nên nói cho ba mẹ biết hay không?”
Diệp Oản Oản mở miệng: “Vẫn là đừng nói, ba mẹ trong lòng không chứa được chuyện gì nữa đâu, dù bị người khác nhìn ra, nhưng không nói cũng đỡ cho bọn họ suy nghĩ cùng lo lắng nhiều.”
Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái rồi đáp: “Uhm.”
Diệp Oản Oản nói xong, nhìn về phía Diệp Mộ Phàm: “Rời khỏi Tụ Tinh rồi, anh chuẩn bị đi nơi nào?”
Diệp Mộ Phàm giống như bị hút khô tất cả sức lực tựa vào ghế phụ, trên mặt buồn bã: “Anh… Không biết…”
Coi như không cần ngồi tù thì thế nào, cuộc đời của hắn vẫn không có bất kỳ hy vọng nào.
“Công ty nhất định là không trở về được, coi như là ông nội bà nội đã tha thứ, anh cũng sẽ không trở về, đến địa bàn của Diệp Thiệu An không khác nào dê vào miệng cọp…” Đối với lần này, trong lòng Diệp Mộ Phàm rất rõ ràng.
Thời điểm cha mình xảy ra chuyện, hắn vẫn là tổng giám mua hàng của tập đoàn Diệp thị, kết quả bị Diệp Thiệu An lấy quyền ép người khắp nơi gây sự.
Hắn từ nhỏ được tâng bốc lớn lên, làm sao chịu được chênh lệch như vậy được, cộng thêm hắn vốn ở công ty chính đã lăn lộn lâu rồi, nên quá dễ dàng bị nấm lấy nhược điểm cùng khuyết điểm.
Cuối cùng, trong cơn tức giận hắn đánh Diệp Thiệu An một trận, chính mình rời khỏi công ty, hơn nữa ở trước mặt ông nội bà nội tuyên bố cũng sẽ không trở lại nữa.
Nếu như lần nữa trở lại thành nhân viên của Diệp Thiệu An, hắn không cần suy nghĩ cũng có thể biết kết quả là cái gì…
Cha mình ngã đài một cái, hắn không quyền không thế không bối cảnh, hai năm qua tại giới giải trí thành tựu về trang điểm tất cả cũng đều bị Hà Tuấn Thành chiếm mất, hắn mất tất cả, lấy cái gì đi theo Diệp Thiệu An đấu chứ?
Lúc này, một hồi tiếng chuông điện thoại di động reo lên, tên người gọi đến “Hà Tuấn Thành”.
Diệp Mộ Phàm cười lạnh một tiếng đưa tay kết nối máy, hắn muốn nhìn một chút xem hắn ta còn muốn nói điều gì.
“A lô.”
Điện thoại mới vừa mới tiếp thông, đầu kia lập tức truyền tới thanh âm thở hổn hển của Hà Tuấn Thành: “Cậu cả ngày này đi đâu vậy? Trong công ty một đống lớn sự tình chờ cậu về làm cậu không biết sao!”
“Anh xác định, là đang nói chuyện với tôi sao?” Vừa nghĩ tới cục diện rối rắm mà Diệp Mộ Phàm bỏ lại, còn có công ty với bộ tác phẩm thiết kế mới tạo hình kia, âm thanh của Hà Tuấn Thành lại mềm mại thêm vài phần, lời nói thành khẩn mở miệng: “Mộ Phàm a, tôi khuyên cậu làm người vẫn là nên nhận thức có sự nâng đỡ của người khác một chút được không, chỉ cần cậu nguyện ý tiếp tục giúp tôi làm việc, mỗi tháng tôi có thể cho cậu thêm ba ngàn… Không, năm ngàn đồng tiền lương a!”
Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm điện thoại di động, trực tiếp trả về năm chữ: “Tôi, đi, mẹ, anh, đấy!”
“Cậu… Thật… được a! Diệp Mộ Phàm, tôi ngược lại muốn nhìn một chút xem cậu có thể đi đến nơi nào, đến lúc đó cậu cũng đừng khóc đi cầu xin tôi a!”
“Shit!” Diệp Mộ Phàm tức giận tới mức tiếp đập điện thoại.
Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn Diệp Mộ Phàm bên cạnh mình nói: “Đến chỗ của em đi.”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Chỗ của em sao…? Truyền thông Quang Diệu?”
Diệp Mộ Phàm nghe vậy cười khổ: “Từ một chỗ làm lao động tay chân đổi đến một địa phương khác cũng làm lao động tay chân? Vẫn là công ty đối nghịch với Diệp gia?”
Diệp Oản Oản mặt không thay đổi mà mở miệng hỏi lại: “Công ty đối địch thì như thế nào?”
Diệp Mộ Phàm hơi nhíu mày: “Chuyện này…”
Thật ra thì Oản Oản nói không sai, địch nhân của địch nhân sẽ là bằng hữu, đối với hắn mà nói, bây giờ Hoàn Cầu đúng là lựa chọn tốt nhất, ít nhất tay chân của Diệp Thiệu An tuyệt đối chen vào không tới, Trầm gia càng không cần phải nói nhiều.
Nhưng vấn đề là…
“Oản Oản, em mới ra đời không lâu, rất nhiều chuyện cũng không quá đơn giản. Muốn vào Quang Diệu nói dễ vậy sao?
Em phải biết, truyền thông Quang Diệu là chi nhánh trong công ty Hoàn Cầu có thực lực mặc dù ở cuối danh sách các chi nhánh, nhưng so với toàn bộ giới giải trí không thể khinh thường được, giải trí Tụ Tinh tuy nói hai năm qua danh tiếng cường thịnh, nhưng gần đây khi cùng Quang Diệu xung đột mấy lần cũng rõ ràng không chiếm được phân nửa chỗ tốt.
Nhất là ở Quang Diệu có tổng thanh tra nghệ sĩ mới nhậm chức, bối cảnh không rõ, mới vừa lên chức đảm nhiệm không có mấy ngày liền vận hành hoàn mỹ mọi việc, lấy dự cảm cùng ánh mắt bén nhạy vượt mức quy định, đem một nghệ sĩ hết thời trở nên nổi tiếng, cầm người khác đến ςướק nhân vật mà mình muốn, cuối cùng thậm chí đem lão đại Chu Văn Bân của Quang Diệu dồn xuống đài, ςướק lấy vị trí đó.
Nghe nói, Quang Diệu trong quý này lần đầu tiên công trạng trực tiếp tang gấp đôi, thoát khỏi vị trí đội sổ.
Nếu chỉ là xin việc giống như một vị trí tiểu trợ lý, có lẽ còn có thể, nhưng chức vị tạo hình trọng yếu cho minh tinh nòng cốt như vậy, muốn tại người tinh ý trước mặt như vậy, qua mặt hắn, nói dễ hơn làm nha?” Diệp Mộ Phàm lắc đầu cười khổ, cơ bản không ôm hy vọng gì.
Bây giờ Diệp Mộ Phàm đều chỉ nghĩ là Diệp Oản Oản làm ở tại Quang Diệu chỉ là một thực tập sinh, tiểu trợ lý mà thôi.
Nghe thấy lời của Diệp Mộ Phàm, thần sắc của Diệp Oản Oản có chút vi diệu: “Cái người mới nhậm chức tổng thanh tra nghệ sĩ kinh tế bộ đó, có đáng sợ như anh nói vậy không?”
Diệp Mộ Phàm nhìn cô một cái: “Em công tác tại Quang Diệu, chẳng lẽ không biết sao? Bất quá cũng khó trách, phỏng chừng em còn không thể tiếp xúc với mấy người quản lý tầng cao kia đâu.”
Diệp Oản Oản nghe xong, ngược lại cũng không phản bác gì, trực tiếp mở miệng nói: ” bộ thiết kế tạo hình ở Quang Diệu đang tuyển người, ngày mai khảo hạch, em đã giúp anh ghi danh, ngày mai anh đi qua đó một chuyến đi, không thử một chút làm sao biết không có khả năng, nói không chừng người ta rất coi trọng tài năng thiên phú của anh đấy, anh không cần khảo hạch liền thông qua thì sao?”
“Làm sao có thể…” Diệp Mộ Phàm lắc đầu cười một tiếng, chỉ coi như là em gái đang dỗ chính mình vui vẻ mà thôi.
Vốn là muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn không muốn để cho em mình thất vọng, sắc mặt gượng gạo mà mở miệng nói: “Được rồi, ngày mai anh đi thử một chút, chẳng qua là, anh không muốn em ôm hi vọng quá lớn…”
Diệp Oản Oản gật đầu: “Được.”
“Oản Oản…” Diệp Mộ Phàm nhìn em gái trước mắt mình, muốn nói lại thôi.
“Làm sao?”
Diệp Mộ Phàm cúi thấp đầu, mặt đầy áy náy: “Thật xin lỗi… Nếu như không phải là em, anh khả năng cả đời này đều giống như người ngu ngốc một dạng bị lừa chẳng hay biết gì… Anh căn bản không xứng đáng làm anh trai của em… Anh không có chăm sóc kỹ em, bảo vệ tốt em, ngược lại còn làm cho em một cô gái tới bận tâm những chuyện này…”
Diệp Oản Oản nhìn lấy người anh trai mình từ trước đến giờ luôn hăm hở, giờ phút này phảng phất như mất ánh sáng, nhẹ nhàng thở dài một cái: “Anh nếu thật sự cảm thấy áy náy, thì cũng đừng không có lý tưởng nữa, bắt đầu từ hôm nay chăm chỉ làm việc, không cho lại đua xe đánh bạc làm loạn quan hệ nam nữ lung tung nữa.”
Diệp Mộ Phàm cười khổ: “Em xem bộ dáng giờ của anh, nào có vẻ như nhà tư sản để chơi đùa những vật kia…”
“Thành tư sản liền chơi đùa sao?”
“Không chơi không chơi!”
“Tốt rồi, mau trở về sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chờ tin tức tốt của anh.”
“Được.” Diệp Mộ Phàm đáp lời, đáy mắt vẫn là một mảnh mê mang…