Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 317: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Ngày thứ hai, truyền thông Quang Diệu.
Ở Quang Diệu trước đây đều là do Chu Văn Bân quản lý, những người mới được đưa ra cũng không tệ lắm, nhưng đội hình hóa trang lại rất yếu, dẫn đến chuyện nghệ sĩ thiếu hụt nét đặc sắc riêng biệt của mình, thoạt nhìn giống như là cùng một dây chuyền sản xuất tạo ra.
Diệp Oản Oản sau khi nhậm chức, đang tự mình tạo ra một đội tạo mẫu tốt nhất có thể.
Diệp Mộ Phàm mang theo tài liệu cá nhân của mình đi tới phòng hóa trang, chỉ thấy ở nơi đó đã tụ tập không ít thí sinh.
Mỗi một thí sinh lý lịch đều rất đẹp, không phải là đệ tử của người thợ trang điểm nổi tiếng này thì chính là thợ trang điểm đã từng làm cho người minh tinh nào đó.



Nhưng hắn ở thời điểm vẫn còn là Đại thiếu gia Diệp gia mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, tại giải trí Tụ Tinh hai năm qua chính là một người ẩn hình, tất cả tác phẩm đều thể hiện dưới tên của Hà Tuấn Thành…
Tối hôm qua hắn vắt óc tìm mưu kế mà chuẩn bị sơ lược lý lịch, lại phát hiện mình liền một cái lời không viết ra được tới, một cái tác phẩm cũng không có, lý lịch tổng cộng chỉ có đơn bạc một trang giấy.
Nói Tụ Tinh giải trí tạo hình Tổng thanh tra tác phẩm tất cả đều là xuất từ tay hắn? Làm sao có thể sẽ có người tin tưởng…
Người phụ trách cầm lấy một chồng tài liệu lớn đến, đứng ở cửa sảnh phòng khảo hạch, thờ ơ không đếm xỉa tới ai mở miệng nói: “Chờ lát nữa tất cả đều mang theo sơ lược lý lịch lên tiến hành vòng thứ nhất thi vòng loại.”
Lần lượt có khảo hạch người vào bên trong, bên trong không ngừng truyền tới âm thanh của người phụ trách khảo hạch.


“Loại sơ lược lý lịch này cũng dám tới xin việc ở Quang Diệu sao? Các người đem chỗ của chúng ta như nơi xử lý rác thải sao?”
“Không phải nói phải có hai năm kinh nghiệm trở lên sao?”
“Tác phẩm nhiều đi nữa thì thế nào? Một cái tác phẩm hoàn thành độc lập cũng không có! Pass, người kế tiếp!”
Ngoài cửa, nghe thanh âm nghiêm nghị sắc bén của người phụ trách, bàn tay của Diệp Mộ Phàm nắm chặt sơ yếu lý lịch, với sơ yếu lý lịch này của hắn, mang đến đây chẳng qua như tự mình rước lấy nhục mà thôi.
“Người kế tiếp!” Người phụ trách thúc giục.
Diệp Mộ Phàm hít sâu một hơi, đẩy cửa vào trong.
Khảo hạch tổng cộng có ba người, ở giữa một người có sắc mặt nghiêm khắc trách ánh mắt giống như tia X-Quang quét Diệp Mộ Phàm từ trên xuống dưới một cái, chỉ thấy cả người hắn một thân phối hợp vô cùng sáng sủa, chỉ tiếc tất cả đều là đồ giá rẻ tiền cấp thấp.
“Sơ yếu lý lịch đâu?” Người phụ trách hỏi.
“Quên mang theo rồi.” Diệp Mộ Phàm cuối cùng vẫn không có đem phần kia sơ yếu lý lịch kia lấy ra cho mọi người ở đây xem.
“Cái này cũng có thể quên sao?” Mặt của người phụ trách lộ vẻ không vui, nhìn nhan sắc cùng giá trị vật phẩm của đối phương, quyết định cho hắn thêm một cơ hội nữa, nhấp một hớp cà phê, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu tên là gì?”


“Diệp Mộ Phàm.”
“Phốc ——” người phụ trách nghe được tên của hắn, nhất thời một ngụm trà phun ra ngoài, “Khục khục ho khan khục…”
Diệp Mộ Phàm thấy vậy hơi nhíu mày, không hiểu đối phương tại sao phản ứng lớn như vậy.
Chỉ thấy thái độ của người phụ trách nghiêm khắc kia trong nháy mắt 180° đại biến, vội vàng đứng dậy hướng về phía hắn tiến lên nói: “Ai nha, nguyên lai là Diệp lão sư, ngài làm sao không nói sớm, tổng thanh tra đã thông báo, đợi ngài qua tới sau đó trực tiếp đi đến phòng làm việc của ngài ấy!”
Diệp Mộ Phàm một mặt mê mang hỏi lại: “Tổng thanh tra muốn tôi trực tiếp đi đến phòng làm việc của hắn? Không phải trước tiên phải qua khảo hạch sao?”
“Sẽ không sai sẽ không sai đâu! Diệp lão sư ngài là người tổng thanh tra tự mình mời tới, nơi nào còn cần khảo hạch a!”
Người phụ trách trực tiếp đem công tác khảo hạch còn lại giao cho những đồng nghiệp khác, sau đó vừa nói chuyện vừa tự mình dẫn Diệp Mộ Phàm đi ra ngoài.
Cái gì? Tổng thanh tra tự mình mời tới?
Diệp Mộ Phàm hoàn toàn không biết rõ tình trạng gì đang xảy ra, đầu óc mơ hồ mà đi theo người phụ trách đi vào một gian phòng làm việc rộng lớn khác.
“Tổng thanh tra của chúng tôi còn một hồi nữa mới đến, Diệp lão sư ngài chờ một hồi, tôi đi bảo người ta cho ngài một chén trà, ngài còn có yêu cầu khác sao?” Người phụ trách ân cần mở miệng nói.

“Không có…” Diệp Mộ Phàm quyết định yên lặng theo dõi.
“Vậy tốt tốt, có chuyện ngài tùy thời gọi tôi a!”
“Được.”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Diệp Mộ Phàm ngồi ở trên ghế sa lon bên cửa sổ chờ đợi một người, ước chừng sau năm phút, một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Cửa phòng làm việc bị người khác đẩy ra, Diệp Mộ Phàm theo bản năng mà hướng về cánh cửa nhìn lại, chỉ thấy người tới là Lạc Thần – gần đây mới tham gia một bộ phim được truyền bá rộng rãi giờ đã thành người tương đối nổi tiếng.
Người tới một mặc đồ đơn giản T-shirt cùng quần jean, mặc dù thanh xuân sạch sẽ, nhưng có chút nhàm chán trầm muộn.
Nhìn thấy hắn ở trong phòng, Lạc Thần đối với hắn gật đầu nhẹ một cái, cũng không hỏi hắn là ai, trực tiếp ở trên ghế sa lon đối diện ngồi xuống, ngay sau đó cắm tai nghe lên, an tĩnh dường như không muốn có bất luận người nào làm phiền.
Hắn còn tưởng rằng Lạc Thần đối ngoại trầm mặc ít nói là do có người thiết lập hoặc là công ty cố ý giả vờ, không nghĩ tới lúc không có ai so với thời điểm bên ngoài càng thêm an tĩnh…
Bởi vì Lạc Thần là người có thể nói là bạo nổ giới giải trí kinh điển nên Diệp Mộ Phàm không nhịn được hướng về hắn nhìn thêm mấy lần nữa.


Kết quả, ánh mắt xéo nhìn lướt qua, nhìn thấy điện thoại di động của Lạc Thần mở ra là WeChat, nguyên lai không phải là nghe nhạc, mà là đang nghe giọng nói của người nào đó, còn thỉnh thoảng trên quyển sổ ghi chép lại …
“Diệp ca —— ” Nương theo tiếng nói lấy “Phanh” một tiếng, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc phong cách xông vào, sau lưng trợ lý xách bao lớn bao nhỏ, đầu đầy mồ hôi theo ở phía sau.
Diệp Mộ Phàm thiếu chút nữa bị Cung Húc thân đầy màu sắc cùng bột tóc anh hoa làm sáng đến mù mắt.
Thật là nhan sắc tốt nên có quyền tự do phóng khoáng, người bình thường nếu như mặc như vậy, quả thật chính là gây ra tai nạn xe cộ rồi.
“Anh là ai à? Làm sao lại ở trong phòng làm việc của Diệp ca?” Cung Húc một mặt cảnh giác hướng về Diệp Mộ Phàm nhìn lại.
Nhất là khi nhìn thấy đối phương tướng mạo không tầm thường, nhất thời càng thêm cảnh giác.
Chẳng lẽ Diệp ca lại muốn thu nhận người mới!
Làm sao có thể như vậy a! Diệp ca có hắn còn chưa đủ sao!
Diệp Mộ Phàm bị ánh mắt của Cung Húc trừng trừng nhìn chăm chú phải có chút ít không hiểu đáp: “Tôi là tới xin việc cho vị trí thợ trang điểm, Diệp tổng thanh tra muốn tôi chờ ở nơi này.”
Nghe được câu trả lời của Diệp Mộ Phàm, Cung Húc mới buông bỏ cảnh giác của mình xuống, không có hứng thú bĩu môi một cái, không còn nhìn hắn, trực tiếp thẳng hướng phương hướng của Lạc Thần đi tới, một bộ biểu tình thổ phỉ nói: “Đây là vị trí của tôi đi chỗ khác đi.”


Lạc Thần nhìn hắn một cái, không có cùng hắn so đo, cầm điện thoại di động cùng quyển sổ đứng dậy hướng về ghế sa lon khác đi tới.
Cung Húc nghênh ngang ngồi xuống, nhìn về phía một bên trợ lý: “Cậu nói với Diệp ca xem có thể đi theo tôi mấy ngày hay không?”
Trợ lý nghe vậy một mặt như bị làm khó, cẩn thận từng li từng tí mở miệng đáp: “Cái này… Diệp ca nói ngài ấy mấy ngày đó phải đi đến đoàn làm phim 《 Kinh Long 2》xem xét, sợ rằng không có cách nào phụng bồi anh đi được!”
“Cậu nói cái gì?” Cung Húc nhất thời xù lông, ngay sau đó đứng dậy đi tới, tháo xuống một cái tai nghe của Lạc Thần: “Lạc Thần! Cậu có ý gì đây?”
Sắc mặt của Lạc Thần lạnh lùng ngẩng đầu lên nói: “Có chuyện gì sao?”
Ở một bên Diệp Mộ Phàm nhìn Cung Húc một chút, lại nhìn Lạc Thần một chút, trong đầu nghĩ bên ngoài giới có tin đồn hai người này bất hòa, xem ra là thực sự à?
Cung Húc cả giận nói: “Còn muốn cùng tôi giả vờ sao, chụp ảnh cho vai diễn của mình còn muốn để cho người đại diện phụng bồi, cậu là học sinh tiểu học sao?”
Một bên tiểu trợ lý yên lặng ói trong lòng: Lời nói này… Lạc Thần nếu như là học sinh tiểu học, ngươi há chẳng phải là trẻ mẫu giáo sao?
Đối mặt với sự khiêu khích của Cung Húc, Lạc Thần mấp máy môi, không có mở miệng, tựa hồ là không muốn cùng hắn nổi lên va chạm.
Cung Húc thấy thế tiếp tục rống giận: “Cậu không phải đến bên Diệp ca sớm hơn tôi mấy ngày thôi sao, đắc ý cái gì chứ! Diệp ca cũng không phải là có một mình cậu, cả ngày lẫn đêm bày ra một bộ dáng vẻ phòng chính (giống như vợ cả) bày cho ai nhìn đây chứ!”
Diệp Mộ Phàm: ……
Ách, phòng chính? Cái hình dung này của Cung Húc…
Lạc Thần dường như rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lạnh lùng mở miệng: “Cung Húc, anh đừng khinh người quá đáng.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!