Diệp Mộ Phàm vẻ mặt đang hốt hoảng, lúc này điện thoại lại reo lên.
Diệp Mộ Phàm lúc này không có ý định bắt máy, ánh mắt Diệp Oản Oản thoáng nhìn qua hướng điện thoại của Diệp Mộ Phàm, “Ba mẹ anh điện tới? Không sao, nghe đi.”
Diệp Mộ Phàm lúc này mới chần chờ, nhận nghe điện thoại, “Alô, mẹ?”
“Mộ Phàm, mẹ nghe Oản Oản nói, hôm nay con phải đi truyền thông Quang Diệu phỏng vấn à?”
“Vâng, hiện tại con đang ở công ty.”
“Cái kia… phỏng vấn kết thúc rồi à? Kết quả như thế nào?”
Diệp Mộ Phàm đè nén tâm tình kích động, “Đã kết thúc rồi mẹ, con hiện tại đã được nhận làm tổng thanh tra của truyền thông Quang Diệu.”
“Cái gì?” Lương Uyển Quân nghe vậy, kinh ngạc không thôi.
Rất nhanh, bên kia truyền đến thanh âm nghiêm túc của Diệp Thiệu Đình, “Lấy bối cảnh lý lịch của con, người ta có thể nhận con đã là một vấn đề, làm sao có thể để cho con làm tổng thanh tra?”
“Đúng vậy, Mộ Phàm, con đừng vì an ủi chúng ta mà nói như vậy!”
Diệp Mộ Phàm có chút khó xử hướng về Diệp Bạch đang ngồi đối diện, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, “Khụ khụ, ba, mẹ, con nói thật, ba mẹ không tin con sao?”
“Không phải là ba mẹ không tin con, chính con cảm thấy chuyện này có thể sao? Oản Oản có đang ở cùng con không? Để cho nó nghe điện thoại, mẹ hỏi nó một chút có phải là thật hay không…”
Diệp Mộ Phàm thần sắc bất đắc dĩ, “Oản Oản không ở đây, con…”
Diệp Mộ Phàm lời còn chưa dứt, lúc này, thanh niên đối diện đột nhiên đưa tay tới, “Có thể để cho tôi với cha mẹ anh nói vài lời được không?”
“Chuyện này…” Diệp Mộ Phàm một mặt chần chờ, nhưng đối phương sắc mặt bình tĩnh, lại là cấp trên của mình, thấy vậy liền đem điện thoại đưa tới, có hơi lúng túng mở miệng nói, “Ba mẹ tôi không tin tôi đã vượt qua phỏng vấn được nhận làm tổng thanh tra…”
“Không sao, để tôi giải thích.” Diệp Oản Oản cười một tiếng, cầm điện thoại di động lên.
“Alô, Mộ Phàm, alo? Mộ Phàm con còn đó không?”
Diệp Oản Oản lộ ra một tia mỉm cười ngọt ngào, âm thanh mềm mại mà mở miệng, “Alô, mẹ, là con, Oản Oản.”
Diệp Mộ Phàm ban đầu thấy cảm động với cấp trên nhà mình khi được quan tâm, một giây sau cả người đều giống như bị sét đánh, trợn mắt há mồm hướng về “Chàng trai” đối diện nhìn lại, trong nháy mắt cho là mình xuất hiện ảo giác.
Cái…Cái gì thế này… Hắn làm sao nghe được âm thanh của Oản Oản từ Diệp Bạch…
“Là Oản Oản a, nhanh nói cho mẹ, anh con xin việc kết quả thế nào? Nó nói đã xin được làm tổng thanh tra, cái này làm sao có thể chứ?” Bên kia điện thoại Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình không phát hiện bất cứ dị thường nào, tiếp tục truy hỏi.
Diệp Oản Oản nhìn anh trai nhà mình đã hóa thành tượng đá, tiếp tục mở miệng, “Ba, mẹ, anh nói là sự thật, người phụ trách Quang Diệu rất tán thưởng anh ấy, chắc là đã điều tra qua, biết những tạo hình kia của Tụ Tinh giải trí là từ tay anh mà ra, cho nên mới mời anh. Ba cũng biết, Quang Diệu tạo hình khối nghệ sĩ quả thật rất yếu, rất thiếu nhân tài.”
Nghe Diệp Oản Oản giải thích, Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân rốt cuộc cũng tin tưởng.
“Vậy thì tốt vậy thì tốt! Thật sự là quá tốt!”
“Mẹ một mực không yên tâm con ở Quang Diệu, hiện tại tốt rồi, anh con cùng con ở cùng một công ty, vừa vặn có thể phối hợp với con!”
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục, “Dạ dạ, anh cũng đã biết quan tâm con, ba mẹ hai người yên tâm đi! Cái kia… con còn có việc, khi nào gặp mặt sẽ cùng mọi người nói rõ!”
“Được được được, con cùng anh con buổi tối cùng nhau về nhà ăn cơm đi!”
“Được nha, con muốn ăn cá rán mẹ làm!”
…..
Chờ Diệp Oản Oản cùng ba mẹ trò chuyện xong, Diệp Mộ Phàm vẫn như cũ đờ đẫn bên cạnh, nhìn thấy biểu tình của Diệp Oản Oản quả thật là giống như gặp… “Em… Em…”
Diệp Oản Oản đã đổi giọng nữ, nháy mắt một cái, “Thế nào, anh trai?”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tiếng “anh trai” này của Diệp Oản Oản tựa như sấm sét nổ vang trong đầu của Diệp Mộ Phàm.
“Oản… Oản Oản… Anh là Oản Oản? Mịa nó! tôi có phải là đang nằm mơ hay không! Em… Em chính là lão đại mới nhậm chức ở Quang Diệu – Diệp Bạch? Không đúng, Diệp Bạch không phải là đàn ông sao! Không đúng không đúng, Diệp Bạch lại là phụ nữ?” Diệp Mộ Phàm cả người đều ngốc nghếch rồi, lời nói đã bắt đầu không mạch lạc.
“Có cần thiết phải kinh ngạc như vậy không?” Diệp Oản Oản hơi hơi nhíu mày, lười biếng ngồi xuống một bên ghế sa lon.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản mặc dù vẫn là một thân trang phục nam, nhưng quanh thân khí chất ác liệt trong trẻo lạnh lùng đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt cũng nhu hòa xuống, dần dần thêm mấy phần cảm giác quen thuộc.
Diệp Mộ Phàm lúc này mới rốt cục có chút tin tưởng, người trước mắt thật sự là em gái nhà hắn, che trái tim thiếu chút nữa chợt ngừng đập, “Nói nhảm! Anh mới vừa nãy thiếu chút nữa đều bị em dọa đến trái tim cũng ngưng đập rồi đó biết không? Em đây quả thực là xuất quỷ nhập thần mà!”
Cấp trên của mình một giây liền trở thành em gái, ai có thể chịu được?
Diệp Mộ Phàm nhìn cô một thân trang phục nam từ trên xuống dưới, khó có thể dùng lời diễn tả được mà nuốt nước miếng, “Em…em vậy… Thật biết chơi đó! Vậy chẳng lẽ em không bị người ta phát hiện sao?”
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, chân mày khẽ nhếch, “Anh ruột cũng không phát hiện, anh cảm thấy người khác sẽ phát hiện sao?”
Diệp Mộ Phàm tỏ vẻ, không cách nào phản bác.
“Không đúng không đúng, quan trọng là, em con mịa nó rốt cuộc là thế nào mà em có thể lăn lộn đến Hoàn Cầu, còn lăn lộn đến vị trí này?”
Phải biết, một nghệ sĩ của công ty bộ kinh tế tổng thanh tra quyền lợi thậm chí so với tổng giám đốc còn lớn hơn, đây là vị trí nắm thực quyền, cơ hồ nắm giữ tất cả nghệ sĩ cùng tài nguyên, nếu không Chu Văn Bân ban đầu cũng sẽ không ở Quang Diệu một tay che trời.
Làm sao lăn lộn đến bây giờ…
Diệp Oản Oản không khỏi nhớ lại hết thảy mọi chuyện phát sinh trong thời gian này…
Suy nghĩ kỹ một chút, vào tới nay quả thật coi như thuận lợi, tiến triển so với trong tưởng tượng của cô còn nhanh hơn.
Sự kiện Hàn Thiên Vũ để cho cô có được tư cách tiến vào công ty, Lạc Thần để cho cô đứng vững bước chân, Cung Húc càng là thu hoạch ngoài ý muốn, để cho cô tiết kiệm không ít thời gian, trực tiếp chen vào đẩy Chu Văn Bân đi.
Nghĩ như vậy … Cô có phải hay không hẳn là đối với Cung Húc tốt một chút?
Diệp Oản Oản phục hồi tinh thần lại, đơn giản nói với Diệp Mộ Phàm một chút mình làm sao vào được Quang Diệu.
Mặc dù tin đồn có liên quan đến Diệp Bạch, Diệp Mộ Phàm đã sớm có nghe thấy, nhưng lần này là em gái tự do phóng khoáng, không màng thế sự nhà mình chính miệng nói ra, thật sự là khiến cho hắn cảm thấy không tin nổi…
Sự kiện danh chấn toàn bộ giới giải trí “Hàn Thiên Vũ thô bỉ” lại là sự kiện em gái của hắn ở phía sau màn một tay tẩy trắng.
Không người giúp đỡ, lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hoà để Lạc Thần một đêm bùng nổ, là em gái của hắn, đem Cung Húc từ chỗ Chu Văn Bân đào tới, cũng là em gái của hắn…
Vốn đang lo lắng đủ điều, lo lắng ở nơi này Lão Đại khôn khéo đáng sợ phía dưới không dễ giả mạo, lo lắng coi như hắn may mắn tiến vào cũng sẽ bị người coi thường, kết quả, Lão Đại chính là em gái của hắn, quả thực là hậu trường vững như bàn thạch, ai dám ᴆụng đến hắn?
Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, bỗng nhiên cảm thấy cô kim quang lấp lánh.
“Cho nên nói… Kim Đô Bích Hải là em dùng sự kiện Hàn Thiên Vũ kia làm điều kiện, nhưng là cái tên cáo già đó lại âm thầm bày trò với em, dùng phòng khoản kếch xù kềm chế em!” Diệp Mộ Phàm một mặt tức giận.
Diệp Oản Oản hiện tại thu nhập mặc dù phi thường khả quan, nhưng nghĩ trả hết nợ phòng khoản ít nhất còn phải hơn mấy năm.