Diệp Mộ Phàm ho khan lên tiếng: “Chuyện này… Cái này không tốt lắm đâu… Ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố…”
Diệp Oản Oản mở miệng nói tiếp: “Được rồi, muốn chỉnh hắn, sau này còn có rất nhiều cơ hội, trước tiên anh nên chuyên tâm làm việc đi, em đi đến trụ sở chính của Hoàn Cầu họp đã, tìm cơ hội cho anh xem có thể vào đoàn làm phim《 Thịnh Thế Hoàng Triêu 》hay không, trở về tới sẽ cho anh tin tức.”
“Được rồi! Tạ ơn lão đại nhiều!”
Cao ốc trụ sở chính giải trí Hoàn Cầu, trong phòng họp.
Chử Hồng Quang tâm tình vui thích mà nhìn tất cả mọi người ở trước mặt liên tục khen ngợi Diệp Oản Oản.
“Ha ha ha… Trong thời gian ngắn như vậy, ngạch lợi nhuận của Quang Diệu tăng lên gấp đôi, Diệp Bạch a, cậu làm rất không tồi!”
Phía dưới các quản lý cấp cao thấy vậy đều thay nhau nịnh hót phụ họa.
“Diệp tổng thanh tra đúng là hậu sinh khả úy a!”
“Chử tổng là quả nhiên là người có thể nhìn xa trông rộng a!”
“Không tệ không tệ, ánh mắt của Chử tổng quá được đi, nhìn một cái liền chọn trúng Diệp tổng thanh tra thất thiên lý mã này!”
Diệp Oản Oản khiêm tốn mở miệng: “Toàn là do Chử tổng ngài ấy có phương pháp giáo dục a.”
Đối với câu trả lời của Diệp Oản Oản, Chử Hồng Quang rất là hài lòng: “Tốt rồi, không cần khiêm tốn, tôi trọng dụng cậu, cũng là bởi vì cậu quả thật có năng lực, nhưng dù sao cậu cũng là người trẻ tuổi, đừng chỉ vì mới có một chút thành công mà tâm tư không thuần, từ đó sinh ra tâm tư dị thường là điều không nên.”
Chử Hồng Quang tán dương nhưng đồng thời cũng không quên nhắc nhở Diệp Oản Oản. Dù sao Diệp Oản Oản hiện đang phát triển quá nhanh, đó cũng không phải là người hắn mang bên người, nên hắn không yên tâm là điều khó tránh khỏi.
“Diệp Bạch xin nhớ kỹ lời dạy dỗ của Chử tổng! Còn có một việc, tôi muốn xin phép Chử tổng!” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
“Ồ? Cậu cứ nói đi đừng ngại.”
Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Nghe nói thợ trang điểm cho《 Thịnh Thế Hoàng Triêu 》còn chưa có xác định, bên này tôi đã chọn được một người thích hợp, không biết có thể để hắn tới thử xem hay không? Nếu như không thích hợp, Chử tổng tùy thời có thể đổi người.”
“Tôi còn tưởng là chuyện gì, loại chuyện này nhỏ thôi mà, cậu để cho hắn trực tiếp đi qua báo danh đi, thợ trang điểm liền xác định là hắn đi, nếu là người cậu đề cử, vậy chắc chắn sẽ không sao đâu.” Chử Hồng Quang hào phóng mở miệng nói.
“Đa tạ Chử tổng!” Diệp Oản Oản cũng không ngoài ý muốn của mình, cô mới vừa lập công, Chử Hồng Quang để tỏ lòng của mình thì yêu cầu nhỏ như vậy vẫn sẽ thỏa mãn cô mà thôi.
Chỉ bất quá, hiện tại Chử Hồng Quang đang là ngoài mặt đối với cô tín nhiệm coi trọng mà thôi, con này cáo già, tuyệt đối sẽ không hoàn toàn yên tâm để mặc cô muốn làm gì thì làm như vậy đâu, chỉ sợ không bao lâu sẽ có hành động, cô nhất định phải trước thời hạn làm xong hoàn toàn những dự định của mình mới được…
Sau khi hội nghị kết thúc, trong phòng làm việc của chủ tịch Hoàn Cầu.
Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trên ghế sa lon, vừa nhìn thấy Chử Hồng Quang lập tức ân cần xít tới: “Cậu, cậu mở hội nghị xong rồi hả?”
“Ừ, hôm nay làm sao lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm cậu vậy?” Chử Hồng Quang bất động thần sắc mà quét nhìn cháu ngoại mình một cái.
Con ngươi của người đàn ông đó chuyển động, thần sắc lo lắng mở miệng nói: “Cháu nói cậu nghe a, chẳng phải là cháu đang thay cậu lo lắng sao? Cậu thật sự tín nhiệm tiểu tử Diệp Bạch kia như vậy à? Dù sao không phải là người mà cậu tự mình mang bên người, một công ty lớn như Quang Diệu vậy mà cậu lại yên tâm giao cho đến trong tay một người bên ngoài sao? Cậu nhìn Chu Văn Bân đi, hắn ta đã đi theo cậu nhiều năm như vậy đều không nhờ vả được, huống chi một người ngoài này đây…”
Chử Hồng Quang làm sao có thể không biết cháu ngoại nhà mình đang coi trọng Quang Diệu dù sao đây cũng là cục thịt béo a, liền đáp: “Nhìn bộ dạng gấp gáp này của cháu kìa, Diệp Bạch mới vừa tiếp lấy Quang Diệu không bao lâu, công ty tạm thời còn không ổn định, cháu gấp cái gì?”
Hắn ta nghe được ý tại ngôn ngoại của Chử Hồng Quang, nhất thời vui mừng quá đổi, nói: “Cậu, vậy ý này của cậu chính là chờ ổn định xong xuôi liền để cho cháu nắm giữ hả? Cậu, nguyên lai cậu đã sớm có ý định a! Cậu quả nhiên anh minh thần vũ! Là cháu quá lo lắng!”
Chử Hồng Quang bị đứa cháu này tâng bốc rất vui thích: “Tiểu tử thúi, trở về tìm hiểu cho tốt tình huống của Quang Diệu một chút, đừng đến lúc đó luống cuống tay chân!”
Đáy mắt hắn tràn đầy đắc ý: “Cháu đã biết rồi cậu, cậu yên tâm đi!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Ra khỏi cửa chính công ty giải trí Hoàn Cầu, Diệp Oản Oản gọi điện thoại thông báo cho Diệp Mộ Phàm biết kết quả.
“Anh, bên kia đã xác định rồi, anh chuẩn bị một chút, mau sớm đi đến《 Thịnh Thế Hoàng Triêu 》 báo danh nha.”
“Hắc?” Diệp Mộ Phàm bối rối chừng mấy giây mới phản ứng lại được: “Làm… Giải quyết xong rồi! Chuyện này liền giải quyết được rồi hả? Trực tiếp đi báo danh sao? Không muốn thử qua một chút sao?”
“Không cần, chính miệng Chử Hồng Quang đã quyết định chọn anh rồi. Loại vị trí như thợ trang điểm này, không giống với việc tuyển chọn vai diễn trọng yếu, đối với Chử Hồng Quang mà nói sẽ không quá để ý đâu, tiện tay làm ra một chuyện như vậy là rất bình thường.”
Nhưng cơ hội này đối với Diệp Mộ Phàm lại vô cùng trọng yếu, có thể bắt lấy hay không, có thể lợi dụng cơ hội này để bộc lộ tài năng hay không, thì phải dựa vào chính hắn rồi, dù sao muốn nổi tiếng theo nghệ sĩ quá chậm, anh cô cần phải có một tác phẩm có sức ảnh hưởng sẽ là cách nhanh nhất.
Thừa dịp bây giờ cô còn có quyền phát biểu, sẽ tận lực tranh thủ tài nguyên, sau đó… Sợ là không có dễ dàng như vậy nữa rồi…
“Nhưng có thể nắm lấy cơ hội hay không, chỉ có thể xem chính bản thân anh làm thế nào thôi.” Diệp Oản Oản mở miệng nhắc nhở.
“Anh hiểu được mà, Oản Oản, anh sẽ không làm em thất vọng đâu!”
Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhu hòa mấy phần: “Ừ, anh đi làm tiếp đi, em đi một chuyến đến đoàn làm phim《 Kinh Long 2》nhìn Lạc Thần một chút đã.”
“Được!”
Trong khi đó, tại một hiện trường quay phim khác.
“Kết thúc chưa?” Trên mặt của Cung Húc tràn đầy vẻ mong mỏi.
Đạo diễn đài phát thanh vội vàng chầm chậm đi tới: “Kết thúc kết thúc, Húc ca, buổi tối người trong đài muốn mời anh đi ăn chung, không biết có được hay không a?”
“Không đi!” Cung Húc nghe xong đáp lại, sau đó lập tức soạt một cái đứng lên, sải bước mà thẳng bước đi ra ngoài.
“Ây…” Đạo diễn lúng túng đứng tại chỗ.
Tiểu trợ lý đuổi bám chặt theo: “Húc ca… Húc ca anh chậm một chút a, chúng ta giờ muốn đi nơi nào vậy?”
“Đi đến đoàn làm phim《 Kinh Long 2》!” Cung Húc trả lời.
“À? Đến đó làm gì nha?” Tiểu trợ lý không hiểu.
“Dĩ nhiên đi tìm Diệp ca! Hắn không có thời gian tới đây, tôi đây liền đi tìm hắn!” Cung Húc một bộ ngữ khí đương nhiên đáp lại.
“Ây… Cái này có được không? Có muốn nói với Diệp ca một tiếng trước hay không?” Tiểu trợ lý yếu ớt hỏi.
“Làm gì làm gì! Cái biểu tình này của cậu là gì vậy? Tôi đi tìm Diệp ca, lại không phải đi gây sự cần gì phải thông báo trước với Diệp ca chứ!” Cung Húc một mặt bất mãn nói.
“Dạ dạ dạ…” Tiểu trợ lý lau mồ hôi.
Quan hệ giữa hắn với Lạc Thần như thủy hỏa bất dung vậy, vào lúc này chạy đi đến đoàn làm phim, hắn làm sao có thể không lo lắng, vạn nhất gây ra chuyện gì tới hắn thì tiểu trợ lý nhỏ như hắn làm sao có thể nói chuyện cùng Diệp ca được a!
Chỉ có thể hy vọng Diệp ca vào lúc này đã họp xong đi đến đoàn làm phim rồi…
Cùng lúc đó, Đế đô hiện trường quay《 Kinh Long 2》.
Vì quay bộ phim này, đoàn làm phim đã mướn toàn bộ cảnh khu.
Giờ phút này, toàn bộ người trong đoàn đang khẩn trương mà tiến hành quay phim.
Nhân viên làm việc tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, máy quay phim hướng ngay một đôi nam nữ trẻ tuổi ở trong rừng, Lạc Thần cùng nữ diễn viên là Mạnh Tiểu Nhu.
Trong 《 Kinh Long 》 đương triều quốc sư tính tới được sẽ trở thành tai tinh làm hại quốc, sẽ khiến cho đại vương triều trải qua diệt vong, Thánh thượng hạ lệnh, nhất định phải diệt trừ người này.
Quốc sư tính đến được ngày sinh tháng đẻ cùng vị trí của người này, nhưng khi mọi người đến tìm lại không tìm được Lâm Lạc Trần, vì cái gọi là quốc thái dân an, liền dứt khoát muốn diệt trừ hậu họa về sau dùng một cây đuốc đốt cháy rụi cả thôn.
Lúc đó người của toàn thôn đều ૮ɦếƭ hết, chỉ có Lâm Lạc Trần, Vân Hải cùng Thanh Thanh cùng nhau trốn thoát.
Ba người cùng nhau chạy trốn tới phủ tướng quân, gia nhập trại lính.
Kết quả, nhiều năm sau, thân phận của Lâm Lạc Trần bị phát hiện.
Lúc đó Vân Hải đang ở bên ngoài sa mạc lớn làm nhiệm vụ, cũng không biết chuyện này.
Thanh Thanh phụng bồi Lâm Lạc Trần cùng nhau chạy trốn, cuối cùng Thanh Thanh vì ngăn cản một kiếm cho Lâm Lạc Trần mà ૮ɦếƭ.