Mặt trời chậm rãi hạ xuống, sắc trời càng ngày càng mờ.
Đảo mắt đã hơn hai giờ đi qua, xung quanh đã là một mảnh đen nhánh.
Địa phương quỷ quái này trước không thôn sau không tiệm, trên núi là một mảnh nghĩa trang, u ám, lạnh buốt.
Hà Tuấn Thành xoa xoa đôi bàn tay của mình, khẽ nguyền rủa một tiếng, không biết đây là lần thứ mấy gọi điện thoại qua cho Diệp Mộ Phàm nữa nhưng hắn vẫn phải gọi: “Diệp thiếu, cậu chạy xe đã tới chưa? Sẽ không phải lại bị hư trên đường đấy chứ? Nếu không tôi đi đón cậu nhé!”
“Nhanh nhanh thôi, còn có năm phút nữa là đến rồi!”
Mới vừa rồi hắn cũng nói năm phút! Tiểu tử này rõ ràng là cố ý đùa giỡn hắn a!
Hà Tuấn Thành giận đến thiếu chút nữa trực tiếp chửi tục: “Vậy tôi ở trong xe ngay trước bảng hướng dẫn, cậu trực tiếp đi tới bên này là được a!”
“Được, biết rồi!”
Diệp Mộ Phàm cúp điện thoại, rượu vang uống gần nửa bình, tạp chí cùng một nhóm tài liệu cũng đã xem xong, lúc này rốt cục mới chậm rãi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Sau một tiếng, Diệp Mộ Phàm rốt cuộc ngồi trên một chiếc xe taxi, lững thững đi tới.
Hà Tuấn Thành suốt ruột đã đợi Diệp Mộ Phàm bốn giờ, cả người đều thiếu chút nữa phát điên.
Kết quả, khi nhìn thấy Diệp Mộ Phàm còn phải cười híp mắt tươi cười nói chuyện: “Ai nha, Diệp thiếu, cậu đến là tốt rồi! Hôm nay vận khí không tốt lắm a, trên đường xảy ra chuyện nhiều quá nha, nhưng không có gì là tốt rồi, thật tốt, thật tốt mà!”
Biết rõ Diệp Mộ Phàm là cố ý nhưng hắn vẫn không thể nói cái gì được. Đáng ૮ɦếƭ, chờ hắn giải quyết được chuyện này thì Diệp Mộ Phàm kia nhìn hắn làm sao mà chỉnh ૮ɦếƭ hắn a!
“Bất quá, Diệp thiếu a, làm sao cậu lại hẹn nói chuyện ở nơi như này vậy, có muốn đổi một chỗ khác hay không, chọn chỗ nào đo một bên uống ít đồ một bên trò chuyện?” Hà Tuấn Thành luôn cảm thấy địa phương quỷ quái thế này thật kinh sợ.
Diệp Mộ Phàm đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, phun ra một vòng khói, rồi nói: “Chỗ này tốt vô cùng a, an tĩnh, lại không người.”
“Được được được, chỉ cần cậu thích là được, vậy chúng ta nói chuyện chính sự đi, chỉ cần cậu chịu tiếp tục làm việc cho tôi, mỗi tháng tôi cho cậu mười ngàn, thế nào, quá ổn rồi đúng không?” Hà Tuấn Thành hấp tấp nói ra mục đích của mình.
Diệp Mộ Phàm hút một hơi khác rồi nhả khói ra, trong miệng lẩm bẩm: “Mười ngàn a…”
Thấy Diệp Mộ Phàm chần chờ, Hà Tuấn Thành một bộ ngữ khí hào sảng nới tiếp: “Như vậy đi, tôi cho cậu hai chục! Trong công ty nhân viên chính thức cũng không có cái giá này đâu!”
Diệp Mộ Phàm nghe vậy, thật thấp cười một tiếng.
“Vậy… Ba chục ngàn? Ba chục ngàn không sai biệt lắm với tiền lương của tôi rồi nha!” Hà Tuấn Thành một bộ ngữ khí bố thí mở miệng nơi.
A, tiền lương của hắn là ba chục ngàn, nhưng thu nhập từ danh tiếng mang đến cho hắn đâu chỉ dừng ở con số này nó gấp trăm lần đi, ba mươi ngàn này giống như tiền cho mấy đứa ăn mày đi…
Giọng điệu của Hà Tuấn Thành trầm ổn nghiêm túc mà mở miệng nói tiếp: “Diệp thiếu a, tôi biết cậu bây giờ đang trải qua thời kì không dễ dàng gì, chính cậu cũng biết tình huống bây giờ của cậu là gì a, Nhị thúc nhà cậu cũng không phải là đèn đã cạn dầu, sẽ không để cho cậu ra mặt.
Thành thật mà nói, cậu đi đâu cũng không lấy được cái giá này đâu, thậm chí có thể ngay cả cánh cửa công ty của người ta cũng không vào được, ba của cậu lại thiếu nợ trầm trọng, đi theo tôi, ít nhất cậu áo cơm không lo có phải không?”
Diệp Mộ Phàm hơi nhíu mày: “Nói rất có đạo lý…”
Nhìn một cái là biết có triển vọng thuyết phục Mộ Phàm, sắc mặt Hà Tuấn Thành lập tức vui mừng: “Cậu còn muốn cái gì, có thể mở miệng nói a!”
Diệp Mộ Phàm cười khẽ, kéo giọng nói: “Tôi muốn cái gì… Anh qua đây, tôi cho anh biết!”
Hà Tuấn Thành lập tức giương mắt mà xít tới.
Diệp Mộ Phàm ném thuốc lá trong tay đi, dùng chân dập tắt lửa, sau đó, câu môi cười một tiếng, hướng về Hà Tuấn Thành nhìn lại.
Một giây kế tiếp, trong nháy mắt khi Hà Tuấn Thành đi tới trước mặt hắn, “Phanh” một tiếng vang thật lớn.
“A ——” Hà Tuấn Thành mới vừa tới gần lập tức gào thét bi thương thê thảm một tiếng, bị một quyền đập té xuống đất.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hà Tuấn Thành bị đánh đến mắt nổ đom đóm, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, che lấy nơi mũi đã bắt đầu chảy máu, rống giận la lên: “Diệp Mộ Phàm, cậu điên rồi sao?!”
Diệp Mộ Phàm âm khí âm u mà từng bước từng bước đến gần: “Còn có thể càng điên hơn, anh có muốn thử một chút không?”
Mặt Hà Tuấn Thành lộ vẻ hoảng sợ: “Cậu… Cậu muốn làm cái gì? Cậu chớ làm loạn a! A… Cậu đang làm gì vậy?!”
Hà Tuấn Thành chính là một tiểu bạch kiểm, nhưng Diệp Mộ Phàm lại là người khác hắn, hắn đánh nhau từ nhỏ đến lớn, Hà Tuấn Thành căn bản không phải là đối thủ của hắn, hai ba lần liền bị Mộ Phàm kiềm chế, sau đó lại dùng sợi dây không biết từ đâu lấy được trói lại chặt chẽ.
“Diệp Mộ Phàm! Buông tôi ra, cậu nghĩ cho rõ ràng hậu quả mà mình phải gặp lại đi!”
Diệp Mộ Phàm không để ý đến chuyện Hà Tuấn Thành đang la lớn, đem điện thoại di động trên người hắn móc ra ném đi chỗ khác, sau đó như xách con gà con một đường đem hắn mang tới trên núi.
Cuối cùng, Diệp Mộ Phàm đem Hà Tuấn Thành làm thành bao bố, ném vào trong một vùng toàn lăng mộ: “Hà Đại tổng giám, thật tốt hưởng thụ đêm này đi!”
Hà Tuấn Thành quét mắt chung quanh rậm rạp chằng chịt ngôi mộ, đều nổi da gà, sợ đến mức giọng đều bị lạc đi: “Thảo! Buông tôi ra! Buông tôi ra! Diệp Mộ Phàm! Con mẹ ngươi a —— “
Hiện tại hắn rốt cuộc biết được tại sao Diệp Mộ Phàm lại muốn hẹn hắn ở cái địa phương này rồi, nhưng đã quá muộn…
Diệp Mộ Phàm giơ bàn tay lên xoa đầu, trên đỉnh đầu là ánh trăng, nghe Hà Tuấn Thành gào thét, thong thả tự đắc xuống núi.
“Diệp Mộ Phàm! Ngươi cái vương bát đản này!”
“Cứu mạng… Cứu mạng a… Có người hay không a…”
“Nhanh tới cứu người a!”
Hà Tuấn Thành liền cứ như vậy gân giọng kêu suốt một đêm, nhưng hơn nửa đêm, bên trong toàn là mộ, có quỷ còn ở tạm được, làm sao có thể có người. Sau khi trở về, Diệp Mộ Phàm ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh lại, da thịt bóng loáng thủy nộn, thần sắc rất tốt mà đi tới công ty. Vừa tới phòng làm việc liền nghe được mấy đồng nghiệp ở đó bát quái nghị luận.
“Ta đi! Thiệt hay giả a, thật là Hà Tuấn Thành? Tổng thanh tra tạo hình giải trí Tụ Tinh – Hà Tuấn Thành?”
“Mặt chụp rất rõ ràng, chính là hắn không sai đi!”
“Hắn đã đắc tội với người nào, lại có thể bị người khác buộc lại ném tới bên trong mộ vậy!”
“Đang nói chuyện gì vậy?” Diệp Mộ Phàm mơ hồ thật giống như nghe được tên của Hà Tuấn Thành, vì vậy đi tới.
“Felix tổng thanh tra!”
“Tổng thanh tra chào buổi sáng!”
“Chúng ta đang nói đến bài post sáng nay trên Weibo rất hấp dẫn đây, có người đi vào núi Long Tiềm tảo mộ, nhìn thấy một người đàn ông bị trói chặt ném vào bên trong ngôi mộ, người đi đường sợ đến mức thiếu chút nữa cho là gặp quỷ chụp nên đưa ảnh mình chụp được lên trên mạng, kết quả có người trên mạng phát hiện được người đàn ông kia lại là Hà Tuấn Thành của truyền thông Tụ Tinh, ngài nói cem có ly kỳ không ly kỳ hay không a?”
Diệp Mộ Phàm hơi nhíu mày, mặt không đổi sắc mở miệng: “Ừ, thật ly kỳ.”
Lúc này, điện thoại di động của Diệp Mộ Phàm vang lên, biểu hiện là Diệp Oản Oản gọi tới.
Diệp Mộ Phàm trên mặt thong thả nhất thời chuyển thành khẩn trương, đi nhanh lên đến phòng vệ sinh, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhận: “Alô, Oản Oản a…”
Giọng nói của Diệp Oản Oản quả nhiên có chút không tốt lắm, trực tiếp nói ngay vào điểm chính: “Chuyện của Hà Tuấn Thành là anh làm sao?”
Xong đời! Quả nhiên bị phát hiện rồi.
Diệp Mộ Phàm chột dạ không dứt, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Cái kia cái gì, em gái à, em… Em đừng nóng giận a, anh sẽ không bao giờ nữa xúc động như vậy nữa, không bao giờ làm loạn nữa.”
“Làm sao không cởi hết y phục của hắn lại trói? Còn nữa, anh không cảm thấy ném ở cửa chính trụ sở hiệp hội quản lý Đế đô thời thượng tốt hơn sao?” Đầu kia điện thoại di động Diệp Oản Oản hơi có chút ngữ khí bất mãn mở miệng nói.
“Ây…” Câu nói kế tiếp của Diệp Mộ Phàm nhất thời bị nghẹn trở về.
Em gái a, em thắng rồi…