Yêu Mị Nam ủy khuất nhỏ giọng lầu bầu, “Đại tiểu thư như không khí biến mất trên thế giới này, manh mối gì cũng không có, hiện tại manh mối duy nhất chỉ có một tấm hình, lại là bốn năm trước, bây giờ người ta đều không biết lớn lên thành hình dáng gì, là nam hay nữ, không chừng đã chuyển giới… Người này như biển mênh ௱ôЛƓ, phải tới nơi nào tìm người đây?”
Lúc này, điện thoại màu đen trên eo Nђเếק Vô Danh đột nhiên vang lên, giống như ma âm rót vào tai.
Da đầu mọi người nhất thời tê dại, đồng loạt xách ghế lui về sau một bước, tận lực giảm nhỏ cảm giác tồn tại.
Nђเếק Vô Danh nhéo nhéo mi tâm, mặc dù cực không tình nguyện, nhưng vẫn là không dám trì hoãn, lập tức đưa tay nhận điện thoại, “A lô…”
“Mẹ con đã tìm được chưa?” Đầu kia truyền tới âm thanh trẻ con quen thuộc, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng đặc biệt làm người ta sợ hãi.
Nђเếק Vô Danh hít sâu một hơi: “Cậu nói… Con mỗi lần gọi điện thoại cho cậu, không thể đổi một câu khác hay sao?”
“Ba con đã tìm được chưa?”
“…” Được, coi như ta cái gì cũng không nói.
“Cậu, thời gian còn lại nửa tháng, nếu như đến lúc đó vẫn không có tin tức của bọn họ, con chỉ có thể tự mình đến nước Hoa.”
Nђเếק Vô Danh nghe lời này, nhất thời tê cả da đầu, “Mịa nó! Con cũng chớ làm loạn, nếu chạy loạn xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ!”
Nếu cháu ngoại bảo bối này xảy ra chuyện, ba mẹ anh ta sẽ ɢɨết anh ta mất! Huống chi hiện tại tiểu ma đầu này ở xa ngàn dặm thì đã ђàภђ ђạ anh ta đau đến không muốn sống rồi, nếu tới nước Hoa, thời gian này làm sao anh ta chịu được!
“Vậy cũng chỉ có thể trách con có một một người cậu vô dụng như vậy.”
Nђเếק Vô Danh: “…”
Con nhất định muốn tổn thương cậu như vậy sao? Nђเếק Vô Danh cắn răng, mở miệng: “Con có biết hay không, con không đáng yêu như vậy, sau này ba mẹ của con coi như tìm được, cũng sẽ không muốn con!”
“Cậu vẫn lo lắng cho mình đi, trước đó, ba mẹ cậu sẽ không muốn cậu.”
Nђเếק Vô Danh: “…”
Bên cạnh bàn bốn người nhìn vẻ mặt của Nђเếק Vô Danh một cái liền biết… Hầy, đội trưởng lại bị chọc tức nữa! Biết rõ mỗi lần đều bị ngược, trực tiếp từ bỏ giãy dụa được rồi, cần gì chứ…
Nђเếק Vô Danh để điện thoại di động xuống, ánh mắt sâu kín đảo qua bàn bốn người: “Nửa tháng sau, nếu lại không tìm được người, tiểu ma đầu sẽ đích thân tới nước Hoa.”
“Mịa nó ——” bốn người đang cười trên nổi đau của người khác đồng loạt đổi sắc mặt. °°°°°°°°°°
…………
Khoảng thời gian này, Diệp Oản Oản có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Trường học bên kia thuận lợi đạt điểm cao hoàn thành việc nhảy lớp, Quang Diệu truyền thông dưới sự quản lý của Diệp Oản Oản công trạng nhanh chóng tăng lên, sau sự kiện “Hãm hại” lần trước, Cung Húc tiếng đồn đảo ngược, thành công, tùy ý không câu nệ chấp người gây chuyện, Lạc Thần bên kia thì Kinh Long 2 vừa mới phát sóng tỉ lệ người xem liên tục tăng lên, hoàn toàn nổi tiếng, mặc dù là nam thứ, khí thế lại nghiền ép nhân vật nam chính Lăng Thiếu Triết, trong lúc này quảng cáo, đại diện, tạp chí, đủ loại thông báo giống như hoa tuyết đập tới.
Những thứ này ngược lại đều nằm trong kế hoạch và dự liệu của Diệp Oản Oản, làm cô vui mừng vẫn là Diệp Mộ Phàm, ban đầu còn lo lắng anh ấy chưa gượng dậy nổi hoặc là lại bỏ dở nửa chừng, nhưng cũng còn khá lần này cuối cùng đã ngộ ra, dẫn bộ tạo hình hoàn toàn thay đổi, nghệ sĩ của Quang Diệu trước sau như một giống như dây chuyền sản xuất làm cho người ta ấn tượng.
“Thịnh Thế Hoàng Triêu” phát sóng nhận được khen ngợi như nước thủy triều, tạo hình nhân vật trong phim khiến trong giới thời trang chấn động không nhỏ.
Chỉ bằng bộ phim này, Diệp Mộ Phàm trong một lần mà nhận được giải thợ thiết kế thời trang giỏi nhất cùng mười mấy giải thưởng lớn nhỏ, trở thành hắc mã lớn nhất trong giới thời trang, lại rất được chủ tịch hiệp hội thời thượng Mục Văn Thanh thưởng thức, lại có thể lăn lộn lên vị trí Phó chủ tịch, ở trong giới ăn sung mặc sướng.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Truyền thông Quang Diệu, phòng làm việc của Diệp Mộ Phàm.
“Tất cả các chi tiết liên quan tới hợp tác đều đã ghi nhận, Thẩm tiểu thư còn có gì muốn hỏi sao?” Trong tay Diệp Mộ Phàm kẹp một điếu thuốc, lướt mắt hỏi cô gái ngồi đối diện trên ghế sa lon.
Cô gái mặc váy dạ hội màu đen, tướng mạo xinh đẹp, vóc người bốc lửa, nghe vậy chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Diệp Mộ Phàm.
Cô dừng lại ở trước bàn làm việc của Diệp Mộ Phàm, sau đó hơi hơi cúi người, âm thanh ngọt ngào mở miệng, “Tổng giám Felix…”
Diệp Mộ Phàm 乃úng tro thuốc lá, thờ ơ liếc đối phương một cái.
Cô gái cố ý khom người, áo lót màu đen Lace (viền tơ) nơi иgự¢ như ẩn như hiện…
“Làm sao, còn có việc?” Diệp Mộ Phàm ra vẻ không biết hỏi.
Năm đó anh ta dù sao cũng là hoa hoa công tử trong trò chơi tình trường, loại tâm tư câu dẫn lộ liễu này, thật sự là thấy quá nhiều rồi, làm sao có thể không biết cô ta muốn làm cái gì.
Quả nhiên, chỉ thấy Thẩm Mạn Châu lấy ra một mảnh giấy, đưa tới trước mặt anh ta, “Cái này, là số di động của tôi…”
Diệp Mộ Phàm lướt mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, không nhúc nhích chút nào.
Hiện tại anh ta đã cải tà quy chính, công việc chính là sinh mạng của anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không bị những thứ hoa hoa thảo thảo ngoài kia lay động.
Vì vậy, Diệp Mộ Phàm một mặt nghiêm nghị cự tuyệt: “Thẩm tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không phải là loại người như cô nghĩ, tôi hiện tại lấy sự nghiệp làm…”
Diệp Mộ Phàm vừa muốn nói ra lời cự tuyệt, nghe được cô gái một mặt khẩn cầu nói: “Làm phiền anh giúp tôi chuyển cho Diệp tổng giám, Thanks!”
“…” Diệp Mộ Phàm nhất thời sửng sờ, vẻ mặt như ăn phân, “Khụ khụ khụ… Hắc? Cô… Cô mới vừa nói cho ai?”
Người ở trong giới giải trí sẽ gọi tên tiếng Anh của anh ta, sẽ không xưng hô với anh ta Diệp tổng giám, bị xưng hô thành Diệp tổng giám, chỉ có một…
Đó chính là em gái anh ta…
Cô gái lộ vẻ e lệ bưng lấy mặt, “Diệp Bạch, Diệp tổng giám ấy! Anh không phải là có quan hệ rất tốt với anh ấy sao? Giúp người ta dắt một sợi dây thôi! Chính tôi thật sự là ngượng ngùng!”
Diệp Mộ Phàm: “…”
Tôi dắt đại gia cô…
Làm sao không giống những gì mình nghĩ?
“Nhờ cậy nhờ cậy á! Nhất định phải giúp tôi chuyển á! Nếu thành tôi sẽ mời anh ăn cơm nha ~” nữ nghệ sĩ đem số điện thoại di động nhét vào cổ áo Diệp Mộ Phàm, để lại cho anh ta một cái hôn gió, sau đó liền đi rồi.
Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm tờ giấy viết số điện thoại di động kia, trong lòng bi thương chảy thành sông.
Con mịa nó, nhớ năm đó, cũng là Oản Oản giúp con gái người ta đưa thư tình tặng quà cho anh, vạn vạn lần không nghĩ tới, sẽ có một ngày lại có thể ngược lại…
Diệp Mộ Phàm bỏ ra thời gian thật dài mới hòa hoãn cảm xúc bi thương, ai oán cất số điện thoại, đi tìm em gái nhà mình.
“Đùng đùng đùng ——” tiếng gõ cửa đều lộ ra ai oán.
“Mời vào!” Diệp Oản Oản tiện tay đem tài liệu tập đoàn Tư Thị đang xem đóng lại.
Diệp Mộ Phàm đẩy cửa đi vào, trực tiếp đem mảnh giấy ném lên trên bàn của Diệp Oản Oản, “Hả, đưa cho em!”
Tờ giấy kia mùi nước hoa quá nặng, Diệp Oản Oản bị sặc hắt hơi một cái, “Thứ gì?”
Diệp Mộ Phàm căm ghét không thôi lẩm bẩm, “Số điện thoại của một cô gái, người ta muốn quyến rũ em, để anh hỗ trợ làm mối!”
Diệp Oản Oản nghe vậy cụp mắt cười khẽ một tiếng, đem mảnh giấy bỏ qua một bên, buông tay nói, “Anh biết rõ em có tâm vô lực, tốt xấu gì giúp em chối từ!”
Nhìn bộ dạng Diệp Oản Oản vẻ mặt lười biếng câu môi cười yếu ớt, Diệp Mộ Phàm trở nên thất thần.
Sau đó bi thảm phát hiện, đệt! Em gái nhà mình thật đúng là thật đẹp trai…
Lúc làm việc, bộ dạng nghiêm túc để cho người khác đặc biệt có cảm giác an toàn, lúc buông lỏng, bộ dạng cao quý lười biếng lại đặc biệt chọc người…
Không đúng, quan trọng không phải là cái này, quan trọng là… Vì sao kêu “Có tâm” vô lực, em gái anh ta với một cô gái, có tâm cái gì a…