Đối với Diệp Oản Oản mà nói, đám người Hoàng Thế Hâm, Hầu Mậu Phong dĩ nhiên là chẳng thèm ngó tới, chỉ coi là cô đang ghen tị đỏ mắt mà thôi.
“Tiếp tục mở đi! Trực tiếp theo vị trí này đi xuống!” Hầu Mậu Phong trong lòng đã có dự tính mở miệng.
“Được rồi ông chủ!” Thợ cắt gật đầu, xoa xoa đôi bàn tay, bắt đầu cắt xuống một đao mang tính mấu chốt này.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên tay của thợ cắt, trên mặt Hoàng Thế Hâm vẻ kích động càng lộ rõ.
Âm thanh máy cắt ong ong vang lên…
Thợ cắt đem tảng đá này chia ra làm hai, cắt tới đáy, sau đó thận trọng dùng một cây gậy dài tách ra.
Rốt cuộc, kết cấu hoàn hoàn chỉnh chỉnh của khối nguyên thạch đẳng cấp này đã hiện ra ở trước mặt của tất cả mọi người ——
Trong tay thợ cắt phường tập trung, cuối cùng cắt ra một khối vật liệu màu bích lục, Hầu Mộng Phong cố ý dùng đèn pin hình ống chiếu sáng, khối vật liệu này, bích lục khó tả, xa hoa.
“Đế Vương Lục?!”
Thấy thế, mặt Hoàng Thế Hâm đầy kích động.
Ngoài Hoàng Thế Hâm, chính là thợ cắt Lâm Lang các Vương Hỗ và Vạn Hạc Vân cũng không nhịn được kinh ngạc.
Đế Vương Lục chính là một trong vật liệu quý nhất thành đổ thạch ở Myanmar, hơn nữa cắt ra chỉ sợ đầy mấy chục cân!
“Đi tìm chuyên gia lại đây giám định!!” Hầu Mậu Phong vội vã hướng trong cửa hàng nói.
Nghe tiếng, mấy người nhân viên, lập tức rời đi phường tập trung.
Giờ phút này, Tiết lệ và đoàn chuyên gia nhìn Diệp Oản Oản đã vô cùng phẫn nộ.
Đây chính là Đế Vương Lục a! Vẫn là khối Đế Vương Lục lớn như vậy!
“Ha ha ha, Diệp tiểu thư, chỉ sợ lại cho cô thất vọng rồi a!” Hoàng Thế Hâm nhìn Diệp Oản Oản cười nói.
Hầu Mậu Phong cũng cười nói, “Diệp tiểu thư không biết kết quả nhóm nguyên thạch này như thế nào?”
Diệp Oản Oản không để ý đến Hầu Mậu Phong, quay đầu nhìn về phía Vạn Hạc Vân hỏi: “Ông chủ Vạn, chúng ta còn có mấy khối đá?”
Vạn Hạc Vân sắc mặt khó coi mở miệng, “Chỉ… Chỉ có một khối cuối cùng…”
Mới vừa rồi bọn họ lại cắt một khối, lại không có gì.
Nhiều khối đá như vậy, coi như không có chất lượng cao như phường tập trung, nhưng cũng là do ông ta ngàn chọn vạn chọn đi ra ngoài,kết quả thậm chí ngay cả một khối có dáng dấp giống như ngọc đều mở không ra.
Có lẽ, ông ta thực sự không thích hợp tiếp tục ở đây sinh tồn nữa rồi…
“Ha ha ha…” Hầu Mậu Phong nghe xong, nhất thời trong lòng vui lại một chút: “Diệp tiểu thư, tôi nhìn thấy thì ra cô mới thật sự là người mất hết vốn liếng đi! Có rảnh rỗi quan tâm người khác, không bằng quan tâm chính mình một chút đi! Mở a, không phải là còn có một khối sao? Làm sao, không dám?”
“Diệp tiểu thư......” Vạn Hạc Vân không biết nên nói cái gì, vẻ mặt đầy áy náy.
“Không phải còn có một khối sao, tiếp theo cắt đi!” Vẻ mặt Diệp Oản Oản tùy ý mở miệng.
“Sư phó Vương, cắt đi......” Vẻ mặt Vạn Hạc Vân chán nản.
“Được.” Vương Hỗ gật đầu, bắt đầu hành động.
Khối vật liệu này cũng lớn vô cùng, có khoảng hơn trăm cân, là một khối hắc ô sa điển hình, cũng là một khối quý nhất trong khối đá này.
Dưới sự vận hành của máy, toàn bộ vật liệu gần tới một trăm cân, bắt đầu chầm chậm cắt.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ vật liệu gần tới một trăm cân từ từ bày ra ở trước mọi người.
Sau khi màu sắc bên trong nguyên thạch lộ ra, trái tim Vạn Hạc Vân nhất thời chìm đến đáy vực......
Xong...... Sụp đổ......
“Ha ha ha, lúc trước người phụ nữ này nói lời thề son sắt như thế, tôi còn tưởng rằng khối vật liệu này bên trong sẽ có cái gì tuyệt thế tốt lành đây? Kết quả chính là Hoàng Phỉ?”
Màu vàng Phỉ Thúy ở bên trong Phỉ Thúy xem như là loại kém nhất rồi.
“Cho nên nói, người phụ nữ này bỏ ra nhiều tiền như vậy, kết quả là mở ra khối đồ bỏ đi Hoàng Phỉ?”
Giờ phút này, mọi người thấy toàn bộ vật liệu gần tới một trăm cân mở ra, nhao nhao cười ầm lên
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Chỉ còn lại một khối cuối cùng này.
Bàn tay Vương Hỗ cũng không khỏi run lên…
Nhưng cuối cùng, vẫn là… Sụp đổ a…
Lại là Hoàng Phỉ…
Chỉ là một khối đá cực kỳ thông thường Hoàng Phỉ mà thôi, giá trị bất quá mấy chục ngàn…
Mà khối đá kia của Hầu Mậu Phong, nhưng lại cắt ra được Đế Vương Lục.
“Diệp Oản Oản, đây chính là cái cô gọi là chắc thắng sao? Chính cô tính toán một chút đi xem lần này cô đã tạo cho công ty bao nhiêu tổn thất!”
Trong màn hình điện thoại di động của Tiết Lệ, Phùng Nghĩa Bình nhìn bên trong mấy khối đá kia sau khi được cắt ra, nhất thời tức giận hét lớn.
“Ha ha, thật là buồn cười, một khối đá bỏ đi không đáng giá tiền, một khối khác là Đế Vương Lục… Có ý tứ a, Diệp Oản Oản, cho nên cô định tính lúc nào thực hiện lời hứa của cô đây, cút ra khỏi công ty?” Tư Minh Lễ cười lạnh nói.
Nhưng mà, còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, mấy vị chuyên gia giám định đổ thạch đã tìm đến.
Một người chuyên gia trong đó, cầm lấy đèn pin, cẩn thận chiếu rọi về hướng cái gọi là Đế Vương Lục, sau khi lặp đi lặp lại xác nhận mấy lần, lúc này mới lắc đầu nói: “Đây cũng không phải Đế Vương Lục!”
Nghe lời nói này, sắc mặt Hoàng Thế Hâm đại biến: “Ông đang nói bậy gì đó? Đây không phải là Đế Vương Lục thì là cái gì?”
Chuyên gia mở miệng nói: “Loại vật liệu này nhìn như “nước” rất tốt, độ trong suốt cực cao, mặt ngoài rất giống thủy đầu tốt loại băng thậm chí loại thủy tinh phỉ thúy, đặc biệt chính là chủng loại phiêu lam hoa, cực kỳ giống loại băng, loại thủy tinh tràn đầy phỉ thúy xanh, thường xuyên được dùng để giả mạo phỉ thúy chất lượng tốt, thật ra thì giá cả cùng cực phẩm chân chính, khác nhau một trời một vực…”
Những chuyên gia của Tư gia được Diệp Oản Oản mang tới giờ phút này nghe vậy tất cả đều tiến tới.
Lúc này nhìn một cái bên dưới, phát hiện lại còn thực sự là…
“Chuyện này… Đây quả thật là không phải là Đế Vương Lục…”
Trong tiềm thức của bọn họ cho là tập trung bên trong khối này là cực phẩm, thì không có đi hoài nghi, cũng không nhìn kỹ, ngàn vạn không nghĩ tới, thứ này lại có thể là một khối phế liệu.
Ngay vào lúc này, Vương Hỗ đang chưa từ bỏ ý định tiếp tục cắt đá đột nhiên kêu lên một tiếng: “Diệp tiểu thư! Ông chủ! Nhảy… Nhảy sắc!”
Cái gọi là nhảy sắc, chính là một khối đá bên trong đồng thời xuất hiện hai loại hoặc là nhiều loại màu sắc.
Một người chuyên gia bên Hầu Mậu Phong đột nhiên kích động không thôi vọt tới: “Chuyện này… Đây là…”
“Mịa nó…”
Trong chốc lát, người chuyên gia giám định kia lập tức hướng về mấy vị chuyên gia khác nói: “Nhanh! Nhanh đều tới xem một chút!”
Ngay lập tức, mấy chuyên gia giám định, dồn dập tiến lên, lấy ánh sáng mạnh chiếu vào.
Dưới ánh sáng của đèn pin được chiếu rọi, khối đá thô sơ này, hiện ra màu xanh lục thuần túy cực kỳ bức người.
“Đế… Đế Vương Lục! Đây mới thực sự là Đế Vương Lục a!”
Cùng với tiếng nói của chuyên gia giám định hạ xuống, mọi người tại đây, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Cái gì?
Phường tập trung mở ra là giả, kết quả ngược lại là Lâm Lang các mở ra Đế Vương Lục?
“Từ lúc tôi làm nghề này tới nay, giám định qua Đế Vương Lục lớn nhất rồi, giá trị đã không có biện pháp đoán chừng.” Một người chuyên gia giám định nhìn khối đá trước mắt gần trăm cân, thán phục không thôi, mặc dù chỉ có một phần thôi nhưng trọng lượng cũng khá kinh người rồi.
“Đế Vương Lục, làm sao có thể, cái này không thể nào!” Hầu Mậu Phong thở hổn hển nói.
“Ông chủ Hầu, đây thật sự là Đế Vương Lục, không tin ông tự mình tiến đến nhìn một chút.”
Sau đó, Hầu Mậu Phong vội vàng tiến lên quan sát, dưới sự giảng giải của chuyên gia giám định, Hầu Mậu Phong tức giận nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Nếu như không phải là do người phụ nữ này, nhóm hàng này của Vạn Hạc Vân, chính là của ông ta rồi!!
“Đế Vương Lục… Ha ha ha, lại nhảy sắc, là Đế Vương Lục!” Vương Hỗ kích động huơ tay múa chân.
Hơn nữa, vẫn là vật liệu cao cấp nhất, đây quả thực là kỳ tích mà!