Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 386: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Tình huống này, trong mắt mọi người như là gặp quỷ.
Người gọi là Chu lão đại trợn mắt há hốc mồm, người kia khoác một bộ da quái vật sao?
Nhất Chi Hoa và Thần Hư đạo sĩ trố mắt nhìn nhau, không nghĩ tới, diễn Tử Vong Hoa Hồng lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, ở nơi như thế này đội trưởng nhà bọn họ ít khi nghiêm túc như vậy.
Rất nhanh, khói xám tản đi bộ dáng của bác sĩ Khô Lâu giống như đã ૮ɦếƭ rồi.
Vào giờ phút này, sắc mặt Chu lão đại trắng bệch, đối với đám người tự nhiên xuất hiện ra này, cũng không còn hoài nghi, nhất định là Tử Vong Hoa Hồng trong truyền thuyết.



Chu lão đại tự nhiên cũng biết Tử Vong Hoa Hồng tồn tại, chỉ bất quá, không biết Tử Vong Hoa Hồng lại cường đại như vậy, tùy tiện một người liền có thể đem Lý Tam Gia và bác sĩ Khô Lâu đánh ૮ɦếƭ…
Bất kể là Lý Tam Gia hay bác sĩ Khô Lâu là sát thủ nổi danh thực lực mạnh mẽ nhưng khi gặp Tử Vong Hoa Hồng trong truyền thuyết, vẫn không có sức đánh trả, giống như đứa trẻ mới sinh.
Lúc này, Nђเếק Vô Danh nhìn về đống đổ nát, quan sát bác sĩ Khô Lâu bị anh một chưởng đánh ૮ɦếƭ kia.
“Không không chế lực đạo, ra tay có chút nặng.” Trong miệng Nђเếק Vô Danh lẩm nhẩm.
Nghe lời ấy của Nђเếק Vô Danh, trên mặt Thần Hư đạo sĩ và Ngoại quốc dời gạch là điệu bộ vẻ mặt có quỷ mới tin.


Rõ ràng là ngứa ngáy chân tay, vậy mà lại nói như đường đường chính chính như thế.
Lúc này, lão giả lính đánh thuê và mọi người nhìn thấy Nђเếק Vô Danh, sắc mặt rất kinh ngạc.
Tử Vong Hoa Hồng, bọn họ đều nghe qua, cũng như thủ lĩnh của Tử Vong Hoa Hồng là Hắc Quả Phụ thân thủ cũng không kinh khủng như vậy, mà hiện nay, tùy tiện một thành viên của Tử Vong Hoa Hồng, cũng cho thấy lực chiến đấu kinh khủng như vậy, khiếm cho mọi người đều run rẩy.
“Anh Cường, người kia mạnh lắm sao?” Người đàn ông tóc dài nhìn về phía người có râu phía trước nói.
Nghe người tóc dài đặt câu hỏi, người có râu yên lặng chốc lát, lập tức nói: “Cục cưng, vậy coi là cái gì, em đã nhìn qua bộ dáng nghiêm túc của anh Cường? Để anh nói cho em biết, nếu như anh Cường nghiêm túc, mạnh hơn tên kia nhiều, phỏng chừng tên kia chỉ bằng một nửa của anh Cường!”
Nghe lời người có râu, vẻ mặt người tóc dài đầy sùng bái: “Anh Cường, anh thật sự lợi hại, em cảm thấy thật hạnh phúc”
“Haha, đó là đương nhiên, cục cưng, để anh Cường nói cho em biết, nếu như không phải người kia ra tay quá nhanh liền đem Lý Tam Gia và bác sĩ Khô Lâu kia đánh ૮ɦếƭ, em cho rằng anh Cường anh không đánh lại sao. Anh Cường anh cho đến bây giờ chưa từng nói khoác.” Người có râu cười lạnh một tiếng.
“Ta phi, cái đồ chém gió này, vẫn còn khoác lác đây…” Mập mạp nhìn người có râu nói.
Bọn họ đội ngũ lính đánh thuê, có khả năng ૮ɦếƭ nhất có lẽ là người có râu này đi.
Diệp Oản Oản che giấu khóe miệng, nhìn về phía Chu lão đại, lạnh lùng mở miệng: “Cái nhóm lính đánh thuê này, tôi muốn mang đi, ông có ý kiến.”


“Không có không có không có… Không ý kiến… Hoàn toàn không có bất cứ ý kiến nào!”
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Oản Oản, Chu lão đại như gặp quỷ lắc đầu liên tục.
Dù sao lời của người phụ nữ này là Hắc Quả Phụ Của Tử Vong Hoa Hồng, là lão đại biến thái…
Một tên thuộc hạ đã đáng sợ như vậy, Hắc Quả Phụ, thì sẽ kinh khủng như thế nào?
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Chu lão đại nuốt nước miếng, yếu ớt mở miệng, “Vậy, tôi… chúng tôi có thể đi được chưa…”
Diệp Oản Oản nhẹ vuốt ngón tay: “Chậm”
Mồ hôi trên trán Chu lão đại nhỏ xuống “Còn có chuyện gì sao?”
“Hôm nay, ông thấy được gì?” Diệp Oản Oản hỏi.
Đầu tiên Chu lão đại ngẩn người, sau đó vội mở miệng nói “Tôi… Tôi không thấy cái gì! Người nào cũng không thấy!”

Diệp Oản Oản nghe vậy, lúc này mới giơ tay lên một cái.
Đám người Chu lão đại lập tức chạy té khói.
Lúc đầu Diệp Oản Oản còn tưởng phải nhắc nhở một chút, không nghĩ tới Nђเếק Vô Danh phát huy vượt sức bình thường, trực tiếp đảo lộn toàn trường, đem những người đó thu thập…
Sau khi những người đó đi, Diệp Oản Oản nhìn về phía nhóm người lính đánh thuê nói: “Các người, đều cùng theo tôi.”
Nhóm người trố mắt nhìn nhau, còn chưa từ sống sót sau tai nạn tỉnh lại, nghe được câu này, nhất thời toàn bộ ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp.
“Ây …Cái…Cái gì…Cùng…Đi theo cô…” Đầu tiên người đàn ông tóc dài ngẩn ra một giây, sau đó đầu đâm vào иgự¢ người có râu “Anh Cường, em không phải là bị bắt làm nam sủng a a a!”
Người có râu lập tức đứng dậy “Muốn bắt liền bắt tôi đi”
Diệp Oản Oản: “…”
Rốt cuộc ai cho các anh dũng khí?
Gía trị nhan sắc của mình tệ đến vậy sao?


Nhất Chi Hoa lớn tiếng trách mắng: “Càn rỡ, chỉ bằng thứ không đứng đắn các người muốn làm nam sủng của nữ vương chúng tôi!”
Thần Hư đạo sĩ gật đầu: “Tệ nhất nhan sắc cũng phải cỡ tôi còn tạm được!”
Mập mạp yếu ớt mở miệng “Vậy…Vậy thì vì cái gì…”
Lúc này, sắc mặt lão giả âm trầm mở miệng nói “Dám hỏi phu nhân, chẳng lẽ phu nhân vì nhóm hàng kia? Xin phu nhân minh xét, lúc đầu chúng tôi nhận tờ danh sách này từ Thanh Hồng bang, cho tới nhóm hàng kia, hơn nữa thuận lợi đưa đến, ai ngờ người cháu trai của họ nói chúng tôi âm thầm nuốt riêng số hàng này, đổ cho chúng tôi, làm chúng tôi bị đuổi ɢɨết…”
“Sự tình đã rõ ràng.” Thần sắc Diệp Oản Oản thản nhiên mở miệng “Hiện tại, tôi cho các ông hai lựa chọn, thứ nhất, phục tùng tôi, nghe theo mệnh lệch của tôi, tôi đảm bảo các người không có việc gì. Thứ hai… tôi tin tưởng, các người sẽ không muốn chọn cái thứ hai này.”
“Một!!!” Mập Mạp đảo tròng mắt một vòng, lập tức đưa ra lựa chọn.
Lực chọn thứ hai nhất định là “૮ɦếƭ”, còn cần chọn sao!
Bây giờ bọn họ không phải vừa ra khỏi chỗ ૮ɦếƭ, còn được gia nhập tổ chức Tử Vong Hoa Hồng trong truyền thuyết, đây quả là trời cho, dĩ nhiên đồng ý.
Bốn người còn lại nghe vậy, cũng phấn trấn.
Bởi vì bị hãm hại, bọn họ bị tổ chức khai trừ, bị đồng đạo đuổi ɢɨết, đã sớm không có đường đi…


……………………………
Mục đích lần này thành công hơn so với dự tính của cô.
Sau khi trở về, Diệp Oản Oản để cho Phong Huyền Diệc và Thập Nhất sắp xếp cho họ, sau đó tính toán tiền cho nhóm người Nђเếק Vô Danh.
Thần Hư đạo sĩ không nhịn được hỏi “Ông chủ, người giả mạo Tử Vong Hoa Hồng như vậy, không sợ bị vạch trần sao?”
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm nhìn anh ta: “Ai nói tôi là giả mạo?”
Thần Hư đạo sĩ: “À?Có ý gì?”
Diệp Oản Oản: “Tử Vong Hoa Hồng là bởi vì bịa đặt, không phải sao?”
Thần Hư đạo sĩ: “Quả thật như thế!!”
Diệp Oản Oản: “Nếu như Tử Vong Hoa Hồng cũng không tồn tại, cũng không có ai tận mắt thấy, vì sao tôi không thể là Tử Vong Hoa Hồng?”
Thần Hư đạo sĩ: “…” Cái này cũng được?”
Nhất Chi Hoa: “Ừ, ông chủ quả nhiên cao kiến! Là người làm đại sự!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!