Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 387: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Ngày thứ hai.
Ông chủ Lâm Lang các Vạn Hạc Vân nhiệt tình mời Diệp Oản Oản ăn bữa cơm, vì đã giúp bọn họ.
Bây giờ tin tức Lâm Lang các ra cực phẩm Đế Vương Lục đã truyền khắp nơi, thanh danh truyền lớn.
Hoàng Thế Hâm chính là đang cùng Hầu Mậu Phong cấu xé, nếu không phải Hầu Mậu Phong ngăn cản, đáng lẽ là Hoàng Thế Hâm mua nhóm đá kia của Vạn Hạc Vân.
Vạn Hạc Vân đem khoản tiền mua nguyên thạch của Diệp Oản Oản tất cả đều dùng để chọn mua nguyên thạch, không tới hai ngày đều bị khách hang giành mua sạch.



Thực sự đây là thời cơ xoay chuyển rồi, nhóm nguyên thạch này ra không ít thứ tốt, từ đó Lâm Lang các được người xưng hô ‘‘Quỷ Phường’’
‘‘Diệp tiểu thư, nếu không có cô, Lâm Lang các của tôi sợ đã không còn, Vạn mỗ kính cô một ly!’’ Vạn Hạc Vân cảm khái không thôi nâng ly nói.
‘‘Ông chủ Vạn khách khí ! Tôi không uống rượu, liền lấy trà thay rượu thôi. Chúc ông chủ Vạn làm ăn thịnh vượng!’’.
‘‘Cảm ơn cảm ơn, cám ơn lời chúc của Diệp tiểu thư!’’
Vương Hỗ một bên cười nói ‘‘Từ khi Diệp tiểu thư đến cửa hàng chúng tôi mở ra được Đế Vương Lục, cửa hàng chúng tôi liền đổi vận, Diệp tiểu thư cô là phúc tinh, chúng tôi đều được hưởng lây!’’


Sau khi bữa cơm kết thúc, mọi người trở về khách sạn.
Diệp Oản Oản đi vào trong phòng, cùng năm người nói chuyện.
Bên này đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên hơn nữa còn là cuộc gọi video.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày ‘‘Đội trưởng Nђเếק, điện thoại của anh, sao không nhận?’’
Nђเếק Vô Danh xanh mặt, nắm tóc đi quanh phòng ‘‘Trời ạ…Tình huống gì! Cái này tần suất không đúng nha! Ngày hôm trước tiểu ma đầu không phải mới gọi sao? Làm sao lại gọi nữa…’’
Bốn người khác rối rít nhìn nhau, sau đó rúc vào trong góc như không tồn tại.
Nђเếק Vô Danh làm tư thế khẩn cầu, sau đó mới đưa tay bắt máy, sau đó một hơi nói: ‘‘Chưa tìm được ba mẹ của con, nhưng cậu nhất định sẽ tìm được trong thời hạn cho con, nếu không cậu sẽ vung đao tự hoạn!’’
‘‘Khẩn trương cái gì, con chỉ muốn nhìn cậu một chút.’’ Bên đầu kia điện thoại truyền tới âm thanh của tiểu ma đầu.
‘‘Ây…’’ Nhất thời Nђเếק Vô Danh nuốt nước miếng, muốn nhìn mình một chút ? Mới nghe được cái gì đây?
‘‘Một mình cậu?’’ Đầu điện thoại bên kia tiểu nha đầu nhìn lướt qua sau lưng hỏi.


‘‘Không có…Mấy người bọn họ đều ở đây…’’ Nђเếק Vô Danh có chút hoang mang.
‘‘Ừm.’’ Mặt tiểu nha đầu không thay đổi gật đầu, sau đó hỏi một câu ‘‘Cậu ăn tối rồi sao ?’’
Lúc này Nђเếק Vô Danh sợ đến mức chút xíu nữa ném điện thoại ra ngoài, tiểu ma đầu có thể hỏi thăm mình?
Cái đệt! Rốt cuộc tiểu tổ tông muốn làm cái gì?
Nђเếק Vô Danh lại không dám cúp điện thoại, chỉ có thể nói ‘‘Ăn… Ăn rồi…tổ tông a, con có chuyện gì ?’’
‘‘Không thể cùng cậu tán gẫu chút sao ?’’
Chỉ thấy bên kia video tiểu ma đầu mím môi, thần sắc lãnh đạm, bộ dáng giống muốn cùng người nói chuyện?
Phương thức ђàภђ ђạ người của tiểu ma đầu…. lại đổi rồi hả?
Nђเếק Vô Danh bị giày vò thiếu chút nữa điên rồi ‘‘Có thể…’’
Anh không muốn cùng tiểu ma đầu nói chuyện chút nào được không?

Một bên Diệp Oản Oản thấy Nђเếק Vô Danh chậm chạp không cúp điện thoại, ho nhẹ một tiếng, mở miệng đi tới ‘‘Đội trưởng Nђเếק, nếu không có chuyuện gì, tôi đi trước nha ?
Nђเếק Vô Danh vội mở miệng ‘‘Ồ, được được…’’
Lúc Nђเếק Vô Danh nói chuyện với Diệp Oản Oản, điện thoại lúc lắc, tiểu ma đầu thấy Diệp Oản Oản thoáng qua video một cái.
Sau khi Diệp Oản Oản đi, Nђเếק Vô Danh tiếp tục đối phó tiểu ma đầu nhà mình ‘‘Chúng ta tiếp tục trò chuyện ?’’
Nói xong, ‘‘Ba’’ một tiếng điện thoại treo.
Vẻ mặt Nђเếק Vô Danh nghẹn khuất.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đêm khuya.
Tiết Lệ đang cùng với Tần Nhược Hi trò chuyện video.
“Đúng…Thật xin lỗi, tổng giám Tần, sự việc thất bại…”


Thật ra chuyến đi Myanmar lần này của bọn họ coi như bị Diệp Oản Oản đoạt công lao, cô ta tại công ty cũng không có vững, Tần Nhược Hi chưa từng nghĩ nhóm hàng kia có vấn đề, mà cô ta tùy tiện mua một nhóm nguyên thạch rác rưởi, ngược lại ra cực phẩm Đế Vương Lục.
Hiện tại toàn bộ công ty đều đang thảo luận chuyện này, nói ngộ nhỡ Tần Nhược Hi đi, hoặc mua món hàng Tần Nhược Hi đặt thì khẳng định bây giờ đã mất hết vốn liếng rồi.
Mặc dù mọi người đều biết đổ thạch đều dựa vào vận may, nhưng lại để cho người phụ nữ này thông qua nhiệm vụ bước đầu đứng vững tại công ty, thật sự là hỏng bét.
“Đáng ૮ɦếƭ, sao vận khí của người phụ nữ kia tốt vậy chứ?” Bên cạnh Nguyên Sinh cắn răng nói.
Sắc mặt Tiết Lệ âm trầm nói: “Thời gian còn dài mà, tôi cũng không tin mỗi lần cô ta đều dựa vào vận khí!”
Đáy mắt Tần Nhược Hi luôn trấn định, giờ phút này âm thầm lên xuống.
Con ngươi Nguyên Sinh chuyển động, tiến đến trước mặt Tần Nhược Hi nói “Khụ, Nhược Hi tiểu thư, có đôi lời, tôi không biết nên nói hay không…”
Tần Nhược Hi: “Nói”
Nguyên Sinh mở miệng nói: “Thật ra thì…tính tình Cửu gia cũng coi như lạnh, dù sao cũng là đàn ông, mọi thứ của Nhược Hi tiểu thư đều mạnh hơn con hồ ly tinh kia, dựa vào cái gì mà nó đoạt được vui vẻ của Cửu gia, còn không phải cô ta tranh sủng sao? Bám dính người? Cho nên….”
Tần Nhược Hi miệng nhếch lên lãnh ý “Cho nên, ý của anh, là để cho tôi học hỏi cô ta, đến trước mặt A Cửu tranh sủng?”


Đầu bên kia video lúc này Tiết Lệ giận dữ “Làm càn! Nguyên Sinh! Cậu cho Nhược Hi tiểu thư là người như thế nào, giống người phụ nữ bỉ ổi kia sao?”
Nguyên Sinh nóng nảy, vội giải thích “Không…Không đúng!Tôi làm sao có loại ý nghĩ này! Nhược Hi tiểu thư là chủ mẫu tương lai Tư gia, tại sao lại có thể giống như cô ta được? Tôi đây không phải là quá lo lắng, sợ tâm của Cửu gia và Nhược Hi tiểu thư bị con hồ ly tinh kia ly gián sao?”
Sắc mặt Tiết Lệ vẫn tức giận “Cô ta được cưng chiều như thế nào bất quá chỉ là chơi đùa thôi!”
“Được rồi chớ ồn ào, tôi tự có chừng mực” Tần Nhược Hi cắt đứt cãi vã của hai người nhìn về Tiết Lệ nói “A Cửu thích dạng gì, cần cho anh ấy dạng gì, tôi cần anh dạy sao?”
Ánh mắt Tiết Lệ lóe lên một cái sau đó vội mở miệng “Tôi hiểu được.”
………………………….
Ngày thứ hai, sân bay.
Tối hôm qua Nђเếק Vô Danh bị cuộc gọi video khó hiểu kia dày vò đến không ngủ được, trước khi sắp chia tay kéo Diệp Oản Oản cầu cứu.
“Em gái Hữu Danh, tính mạng của tôi đều ở trên tay cô, cô phải đáp ứng giúp tôi đấy!”
Diệp Oản Oản nào biết, anh ta lại nghiêm túc?
Nhưng mà, nhìn bộ dáng này của anh ta, lại không tiện cự tuyệt, dù sao lần này cũng là họ giúp đỡ mình.
Chẳng qua là giúp trông đứa bé thôi mà, chắc không có chuyện gì chứ?
Diệp Oản Oản bất dắc dĩ mở miệng “Tôi nhất định phải nói trước, tôi sẽ không chỉ một mình nuôi toàn bộ.”
Nђเếק Vô Danh lập tức mở miệng “Không có việc gì, không có việc gì, đứa trẻ nhà tôi rất dễ nuôi.”
Thần Hư đạo sĩ: “Đội trưởng, tôi thấy anh không thể làm người như vậy, hết chỗ nói.”
Nhất Chi Hoa: “Khụ khụ, đội trưởng, lần này tôi thấy anh quá tào lao rồi.”
Ngoại quốc dời gạch: “Tốt…Nuôi? Năng lực tiếng trung của tôi có vấn đề?”
Băng Sơn Nam: “…?”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!