Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn vừa dứt, Diệp Oản Oản lập tức ném Thập Nhất trong tay và đá văng ám vệ dưới chân ra, vui vẻ nhảy nhót đi về phía Tư Dạ Hàn.
Một đám ám vệ ở sau lưng đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn ông chủ của mình đem nữ ma đầu mang đi, thở dài nhẹ nhõm.
… Được cứu rồi…
Ông chủ vì cứu bọn họ, lại có thể không tiếc hiến thân…
Quá cảm động…
Rốt cuộc Tư Dạ Hàn lại lần nữa mang Diệp Oản Oản về phòng ngủ nằm dài trên giường.
Cũng còn khá lần này Diệp Oản Oản yên ổn rất nhiều dù sao làm ồn một đêm, mới vừa nằm xuống không bao lâu thì nằm ở trong иgự¢ của anh ngủ say sưa.
Nhìn gương mặt cô gái an tĩnh ngủ, Tư Dạ Hàn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, nhưng lửa nóng trong thân thể bị khơi mào làm thế nào cũng không hạ xuống được, chỉ có thể gắng gượng mất ngủ một đêm…
Sáng ngày thứ hai, Diệp Oản Oản như thường ngày tỉnh lại.
“Ô… Đau quá đau…” Diệp Oản Oản nhất thời cảm nhận được đau lưng mỏi eo quen thuộc truyền tới thân thể.
“Vì sao mỗi lần uống rượu xong, ngày thứ hai tỉnh lại đều cảm thấy giống như bị người ta đánh một trận?”
Đang lẩm bẩm, phát hiện Tư Dạ Hàn ở bên cạnh đang ngủ say.
Hiếm khi thấy Tư Dạ Hàn thức dậy muộn hơn cô nha!
Diệp Oản Oản không có đánh thức anh, rón rén xuống giường, rửa mặt xong đi xuống lầu rèn luyện.
Mới vừa vào trong sân liền thấy Hứa Dịch.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, Hứa Dịch thiếu chút nữa phản xạ có điều kiện mà trực tiếp quay đầu chạy, cũng còn khá là vẫn nhịn được, lên tiếng chào hỏi, “Khụ khụ, Oản Oản tiểu thư, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng trợ lý Hứa!”
Hứa Dịch nhìn về phía sau lưng của Diệp Oản Oản một cái, “Híc, Oản Oản tiểu thư, Cửu gia đâu?”
“Không dậy nổi, còn đang ngủ đấy!” Diệp Oản Oản trả lời.
Hứa Dịch: “Ây…”
Thập Nhất, Phong Huyền Diệc chờ trong sân cùng tất cả ám vệ đang dựng lỗ tai lên nghe lén: “…”
Ồ, lại có thể trễ như vậy còn không dậy nổi…
Tối hôm qua Oản Oản tiểu thư rốt cuộc đã làm cái gì với Cửu gia!?
Diệp Oản Oản vẻ mặt không hiểu gì gãi gãi đầu, tại sao lại cảm giác ánh mắt Hứa Dịch nhìn mình không đúng lắm nhỉ?
………………
Truyền thông Quang Diệu, trong phòng làm việc.
Tối hôm qua sung sướng uống rượu xong, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tinh lực đầy đủ đi vào công tác, lật xem tin tức liên quan đến《 Kinh Long 2》.
Trước mắt bộ phim truyền hình này đã phát hình hơn phân nửa, Lạc Thần hoàn toàn bùng nổ, cậu ta ở trong phim mặc dù chỉ là nam hai, nhưng chỉ cần cậu ta ra sân tỉ lệ người xem phim truyền hình đều siêu cao, trong đó vai diễn một hồi cao trào lớn thậm chí trực tiếp mở đầu vệ tinh đài truyền hình Đế Đô hoàng kim cấp bậc thu vào ghi chép, trong lúc phát ra một mực đang nóng lên tìm kiếm tăng lên không có xuống, kịch bản tìm tới cửa, quyền phát ngôn, nối liền không dứt.
Diệp Oản Oản giúp cậu ta sắp xếp mấy cái quyền phát ngôn cách thức tiếp cận danh tiếng cũng không tệ, điện ảnh và phim truyền hình tạm thời không có an bài, còn đang chờ tin tức Tống Kim Lân bên kia.
Mặc dù hiện tại cậu ta bùng lên, là cơ hội kiếm tiền tốt nhất, khoảng thời gian này bỏ trống rất lãng phí, bất quá, cô tin tưởng các phim đáng giá của Tống Kim Lân.
Diệp Oản Oản đang bận rộn, tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
“Diệp ca…” Thẩm Mạn Châu vẻ mặt thấp thỏm đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy Thẩm Mạn Châu, Diệp Oản Oản lập tức nhớ tới đêm hôm đó ở nhà trọ cô ta mạnh mẽ ૮ởเ φµầɳ áo muốn ngủ với cô, khóe miệng không dễ dàng phát giác co quắp một cái, “Khụ khụ, có chuyện?”
Biểu tình của Thẩm Mạn Châu đã quẫn bách rất nhanh liền muốn khóc lên, dùng sức khom người cúi mình chào, “Diệp ca, thật xin lỗi, đêm hôm đó em quá đường đột rồi! Em… Em không phải loại con gái tùy tiện đó… Em… Em chẳng qua là…”
Diệp Oản Oản thở dài, “Nói đi, ai dạy cô làm như vậy?”
Nếu như không phải có người nói gì với Thẩm Mạn Châu, cô ta không có khả năng trong một ngày thái độ đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Đối mặt vấn đề của Diệp Oản Oản, Thẩm Mạn Châu không chút do dự liền bán Cung Húc đi: “Là Cung Húc… Anh ta nói cho em biết nói anh… Anh thích…”
Diệp Oản Oản: “Thích gì?”
Thẩm Mạn Châu: “Nói anh thích phóng khoáng một chút, còn nói… Còn nói càng phóng khoáng càng tốt, càng cởi mở càng tốt, càng chủ động càng tốt…”
Diệp Oản Oản: “…”
Cái thằng nhóc con này!!!
Cô biết mà, Thẩm Mạn Châu như vậy làm sao lại buông thả, hóa ra là có người ở sau lưng giở trò.
“Phanh—“ Cửa phòng việc bị mở ra.
Cung Húc như một trận gió xông vào “Hura! Ohay you! Diệp ca rốt cuộc anh đã trở lại, ngày hôm qua không có gặp anh, hôm nay anh để em bắt được, anh có mang quà cho em không! Mau lấy ra, nhanh lên!”
Diệp Oản Oản hai con mắt nheo lại “Quà? Một trận đánh no đòn, cậu muốn không?”
Cung Húc nháy mắt: “A? Tại sao lại đánh em? Thời gian anh không có ở đây em rất nghe lời! Chỉ có năm, à không, gây họa ba lần…”
Cái kia rất giỏi rồi nhé…
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rút, sau đó lộ ra vẻ mỉm cười, mở miệng yếu ớt nói: “Nghe nói, tôi thích chủ động một chút, phóng khoáng một chút? Càng phóng khoáng càng tốt?”
Trong nháy mắt sắc mặt đắc ý của Cung Húc cứng đờ, lúc này mới phát hiện mình bị Thẩm Mạn Châu bán, nhất thời chột dạ cúi đầu sợ không dám lên tiếng “Diệp ca…Em…Em sai lầm rồi hu hu hu…”
Rốt cuộc Thẩm Mạn Châu cũng phản ứng lại là bị Cung Húc đùa giỡn, bắt đầu đuổi theo Cung Húc đuổi đánh “Được a Cung Húc, cậu có thể gạt tôi, tôi bị cậu hại ૮ɦếƭ rồi!”
“A a a… Đừng đánh mặt!” Cung Húc chạy chối ૮ɦếƭ.
“Tốt rồi, đừng làm rộn.” Diệp Oản Oản bất đắc dĩ mở miệng.
Hai người lúc này mới hổn hển dừng lại.
Lúc như thế này Cung Húc vẫn không quên bát quái, đến trước mặt Thẩm Mạn Châu truy hỏi “Ây, Thẩm Mạn Châu, cô thực sự thử à? Cô làm những gì vậy?”
Ánh mắt Thẩm Mạn Châu hận không thể đem cậu ta Ϧóþ ૮ɦếƭ, hạ thấp giọng nghiến răng nói “Tôi cởi hết trước mặt Diệp ca Diệp ca cũng không có phản ứng, mất hết thể diện rồi, tại cậu đó!”
“Oa nha…..Mạnh mẽ như vậy…” Vẻ mặt Cung Húc thán phục.
A, lại có thể cởi hết mà không phản ứng…Xong rồi xong rồi …
Vốn là muốn kéo Diệp ca quay về… Không nghĩ tới Diệp ca không thể thẳng lại rồi.
Thẩm Mạn Châu cũng không tin lời Cung Húc nữa, vẻ mặt thất bại đứng trước bàn của Diệp Oản Oản “Cho nên, Diệp ca, rốt cuộc anh thích loại hình nào?”
Cung Húc đi tới, vỗ bả vai cô ta, “Đừng hỏi nữa, cô biết cũng vô dụng, cái này cô không học được…”
Thẩm Mạn Châu tức giận “Đi sang một bên, cậu không nói thì làm sao biết tôi không làm được…?
Cung Húc liếc cô ta một cái: “Bởi vì thân thể của cô ít đi linh kiện…”
Người ta là đàn ông, cô học được sao?
Diệp Oản Oản trợn mắt nhìn Cung Húc một cái ra hiệu cậu ta có chừng mực, sau đó nhìn về phía Thẩm Mạn Châu nói: “Xin lỗi, Mạn Châu, cô cũng biết, tôi có bạn gái.”
Thẩm Mạn Châu lập tức mở miệng: “Em không ngại!”
Sắc mặt Diệp Oản Oản nghiêm túc: “Nhưng tôi để ý.”
Thẩm Mạn Châu nhất thời ngẩn ra, sắc mặt đỏ lên, trong giới mọi người chơi đùa với nhau không thể bình thường hơn được, lấy điều kiện của cô ta, không biết bao nhiêu người đuổi theo ở phía sau nhưng cô ta khinh thường, nhưng bây giờ, không nghĩ tới cô ta chủ động dâng tới cửa, đều không ai muốn…
Không nghĩ tới, Diệp Bạch ở trong giới này, trên vị trí này, có thể giữ mình trong sạch như vậy.
Aaa, tức giận, đàn ông tốt như vậy tại sao không cho cô gặp trước.
“Diệp ca.”
Ở cửa truyền đến âm thanh của Lạc Thần.
Bên cạnh là tiểu trợ lý cũng vội vã đi theo, trên người vẫn mặc đồ lễ phục, rõ ràng vừa mới kết thúc hoạt động, không kịp thay đồ.
Diệp Oản Oản “Lạc Thần, cậu bận xong rồi à? Tôi đang muốn tìm cậu…”