Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 430: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Tư Dạ Hàn đang êm đẹp lại có thể lại đột nhiên hộc máu té xỉu.
Ngay cả Tư Minh Lễ và Phùng Nghĩa Bình cũng ngây ngẩn.“Gia chủ! Gia chủ!”
“Bác sĩ! Bác sĩ đâu! Còn không mau đi mời bác sĩ Tôn tới!”
Tất cả các nguyên lão đều hỗn loạn, hốt hoảng lo sợ vây quanh Tư Dạ Hàn.
“Tránh ra! Đừng vây chặt như vậy!” Diệp Oản Oản lạnh lùng quát lớn, sau đó thân thể nhỏ yếu vững vàng đem Tư Dạ Hàn đỡ lên.



“A Cửu! A Cửu của ta… Chuyện này… Tại sao có thể như vậy! Nhanh… Nhanh đi mời bác sĩ tới…” Lão phu nhân đã hoảng đến mất hết hồn vía, lảo đảo muốn ngã, thiếu chút nữa cũng té xỉu theo.
Diệp Oản Oản một bên dặn dò người giúp việc chăm sóc kỹ lão phu nhân, một bên cẩn thận từng chút đem Tư Dạ Hàn thu xếp nằm trên giường, kiểm tra một chút nhịp tim và mạch đập của anh, “Bà nội, đừng lo lắng, mấy ngày trước bác sĩ Mặc và bác sĩ Tôn vừa mới kiểm tra kỹ càng toàn thân cho A Cửu, sẽ không có vấn đề gì lớn!”
Không đợi lão phu nhân nói chuyện, Tư Minh Lễ nhất thời một bước nhảy ra, “Quả thật là nói bậy nói bạ! Đều hộc máu còn kêu không có vấn đề gì lớn? Vậy muốn như thế nào mới kêu có vấn đề! Lúc trước bác sĩ Tôn đã sớm nói thân thể gia chủ không chống nổi nửa năm, lúc nào cũng có thể phát bệnh, một khi phát bệnh nhất định sẽ nguy hiểm tánh mạng, nhưng cô ngược lại thật tốt, cũng không biết có âm mưu gì, nhảy ra ngăn cản gia chủ làm phẫu thuật, còn nói khoác mà không biết ngượng, nói mình có thể trị khỏi bệnh cho gia chủ! Bây giờ thì sao, đây chính là cái cô gọi là điều dưỡng?”
Phùng Nghĩa Bình ở trong đám người than thở, “Hazz, ban đầu chúng tôi liều ૮ɦếƭ khuyên nhủ, để cho gia chủ làm phẫu thuật, vội vàng cấy ghép khí quan, nhưng gia chủ lại bị người phụ nữ này mê muội, cái gì cũng nghe, chúng tôi nói cái gì cũng vô dụng… Giờ không biết thế nào…”
Ánh mắt các nguyên lão khác nhìn Diệp Oản Oản cũng đặc biệt lạnh giá, “Vậy phải làm sao bây giờ… Phải nhanh chóng dặn dò người giúp việc, phong tỏa tin tức! Đừng để cho người ngoài biết chuyện! Nếu không toàn bộ Tư gia sẽ rối loạn!


A! Tư gia thật là bị người phụ nữ này hại ૮ɦếƭ!”
Diệp Oản Oản không có phản ứng với những lời lải nhải không ngừng bên tai, mà tiếp tục kiểm tra tình hình của Tư Dạ Hàn.
Khoảng thời gian này cô đi theo bác sĩ Tôn học được sơ sơ chút ít, Vọng, Văn, Vấn, Thiết* đơn giản cũng hiểu một chút, mạch đập của Tư Dạ Hàn đều bình thường, huống chi hai vị bác sĩ cũng mới vừa kiểm tra qua cho Tư Dạ Hàn, mấy ngày nay cô lại một mực ở bên cạnh, thân thể của anh vô cùng ổn định…
Về phần hạ độc gì đó, càng không thể, việc ăn uống của Tư Dạ Hàn được quản lí không thua gì hoàng cung cổ đại, những người kia có lòng cũng không có can đảm làm chuyện này…
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Thật ra thì, dựa theo y học mà nói, hộc máu cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, có lẽ…
Vẻ mặt Tư Minh Lễ rất đau đớn nhìn về phía lão phu nhân và Tư Minh Vinh: “Chị dâu, anh hai, hiện tại các ngươi thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này chưa?”
Vốn là Tư Minh Vinh vẫn có ý kiến với Diệp Oản Oản, khoảng thời gian này cũng vì nhìn thân thể của Tư Dạ Hàn chuyển tốt, thái độ đối với Diệp Oản Oản mới hòa hoãn chút ít, vào lúc này thấy Tư Dạ Hàn bị như vậy, tự nhiên cũng ngồi không yên, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị mở miệng: “Diệp tiểu thư! Mời cô ra ngoài!”
Diệp Oản Oản siết chặt bàn tay hơi lạnh của Tư Dạ Hàn…
Lúc này, ở cửa truyền tới âm thanh: “Bác sĩ Tôn đến rồi! Bác sĩ Tôn đến rồi!”


Có bác sĩ Tôn ở đây, cô ở chỗ này cũng không có chỗ dùng, việc cần thiết trước mắt là để cho Tôn Bách Thảo kiểm tra cho Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản chậm rãi buông bàn tay của Tư Dạ Hàn ra, đứng dậy nhường vị trí cho Tôn Bách Thảo.
———————
(*): Vọng, văn, vấn, thiết bốn phương pháp khám bệnh của y học cổ truyền.
Vọng: Là nhìn, quan sát hình thái, vóc dáng, động thái, sắc măt, màu sắc của da, lông, tóc móng,…vv, và hình thái, cử động của lưỡi, màu sắc rêu lưỡi.
Văn: Là nghe, ngửi: Nghe là nghe tiếng nói, nghe tiếng ho, tiếng nấc, tiếng thở của người bệnh. Ngửi: là ngửi khí vị, cụ thể là ngửi hơi thở thậm chí ngửi phân, nước tiểu của người bệnh.
Vấn: Là hỏi, hỏi là hỏi để biết nóng, lạnh,hỏi về mồ hôi, hỏi về vị trí đau, hỏi về tiểu tiện, đại tiện hỏi về kinh nguyệt hỏi về nguyên nhân gây bệnh.
Thiết: sờ nắn- sờ nắn vùng bụng, lòng bàn chân, tay, vùngbị bệnh, bắt mạch để chẩn bệnh.
Để Tôn Bách Thảo có thể an tâm chẩn đoán, trừ lão phu nhân và Tư Minh Vinh, tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
Ngoài cửa, một đám người đều đang khẩn trương chờ đợi.

Thời gian từng chút trôi qua, các nguyên lão ở bên ngoài lo lắng đi tới lui.
Diệp Oản Oản không nói một lời dựa vào vách tường lạnh lẽo.
Giờ phút này cả người Tư Minh Lễ đều phấn chấn, cười lạnh nhìn về hướng Diệp Oản Oản, “Gia chủ bị người ngu xuẩn như cô hại thành như vậy, cô bây giờ hài lòng?”
Vẻ mặt Phùng Nghĩa Bình giễu cợt, “Đáng tiếc gia chủ hồ đồ, lão phu nhân cũng mềm lòng, nếu như ban đầu gia chủ có thể tin tưởng Nhược Hi tiểu thư, làm gì phải đến mức này… Thật là gia môn bất hạnh…Tôi đã sớm nói loại phụ nữ này làm chủ mẫu tương lai của chúng ta, sớm muộn cũng gây ra chuyện lớn! Còn chưa có ngồi lên cái vị trí kia đâu, cũng đã đem Tư gia hại tới mức này!”
Nguyên lão khác gấp đến độ xoay quanh, “A, vậy phải làm sao bây giờ! Gia chủ muôn ngàn lần không thể có chuyện!”
Tư Minh Lễ hừ lạnh, “Đã như vậy làm sao có thể không có việc gì? Bệnh cũ trong cơ thể gia chủ và khí quan bị tổn thương, giống như bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào đều có thể nổ tung, một khi phát tác đó chính là mất mạng, đến lúc đó căn bản là không còn kịp rồi, tôi xem gia chủ lần này nhất định là lành ít dữ nhiều…”
Bị Tư Minh Lễ và tay chân của Tần Nhược Hi khiêu khích, những nguyên lão khác nhìn Diệp Oản Oản sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, “Nếu như gia chủ có chuyện không may gì, cô tuyệt đối sẽ không thể sống rời khỏi Tư gia!”
“Người phụ nữ này lăn lộn vào Tư gia còn không biết rốt cuộc có mục đích gì! Chuyện này nhất định phải tra rõ!”
“Không sai!”
…………….


Diệp Oản Oản nặn nặn huyệt thái dương căng đau, ánh mắt lạnh lẽo quét tới những người đó, “Im miệng.”
Ánh mắt kia giống như nhìn chằm chằm người ૮ɦếƭ, làm cho sống lưng mọi người như phát lạnh.
Các nguyên lão theo bản năng im lặng mấy giây, một lát sau tức giận bắt đầu ồn ào, “Người phụ nữ này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, đến lúc này còn kiêu ngạo như vậy!”
“Thật sự quá phận!”
“Két ——”, cửa phòng mở ra, rốt cuộc Tôn Bách Thảo đẩy cửa đi ra.
“Bác sĩ Tôn, như thế nào?”
“Gia chủ như thế nào, có nguy hiểm hay không?”
Nhất thời tất cả các nguyên lão đều vây lại, Diệp Oản Oản cũng nhìn về hướng Tôn Bách Thảo.
Tôn Bách Thảo sắc mặt ngưng trọng nói, “Tạm thời không cách nào xác định nguyên nhân,cần lập tức chuyển tới bệnh viện làm các bước kiểm tra cặn kẽ, mọi người xin bình tĩnh chớ nóng vội.”
Tư Minh Lễ nghiêm nghị mở miệng, “Chị dâu, người phụ nữ này phải xử trí như thế nào? Ban đầu nếu không phải là cô ta, gia chủ cũng sẽ không biến thành như vậy! Tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi cô ta có ý đồ xấu, thậm chí là cố ý mưu sát!”


Lão phu nhân hé mắt, mặt đầy vẻ mệt mỏi, run rẩy nói: “Chờ A Cửu tỉnh lại rồi nói…”
Vào lúc này toàn bộ tâm tư lão phu nhân đều đặt trên người cháu trai, làm sao còn có tâm tư đi quản chuyện khác.
Tư Minh Lễ nghe vậy, không cam lòng trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản một cái.
Hừ, tỉnh lại?
Chỉ sợ là không thể tỉnh lại nữa đi!
Lần này ông ta tuyệt đối khiến cho người phụ nữ này ૮ɦếƭ không tử tế!
Còn có toàn bộ Tư gia, rất nhanh sẽ là của ông ta…
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn được đưa đến một bệnh viện tư nhân của Tư gia ở ngoại ô.
Sau khi Tư Dạ Hàn được chuyển đến, cả bệnh viện đều giới nghiêm, không có bất kỳ người nào có thể đến gần, Diệp Oản Oản cũng không cách nào tiến vào phòng bệnh, chỉ có thể chờ ở phòng khách.
Diệp Oản Oản an tĩnh ngồi trong phòng khách trống rỗng, đảo mắt liền đến khuya…
Sắc mặt Diệp Oản Oản lạnh lùng, cố gắng sắp xếp lại tình huống thân thể của Tư Dạ Hàn trong khoảng thời gian này…




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!