Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 432: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Nhà nhỏ hoa hồng, năm người lính đánh thuê vây lại một chỗ, lo lắng.
“A, Tư Dạ Hàn phát bệnh sắp ૮ɦếƭ! Lần này chủ nhân chúng ta có thể phải đau lòng rồi…”
“Cũng chưa chắc, mặc dù chủ nhân đối với người này quả thật tương đối sủng ái, bất quá, ૮ɦếƭ một cái mỹ nhân còn có thiên thiên vạn vạn cái mỹ nhân khác mà!”
“Mấu chốt là khi Tư Dạ Hàn ૮ɦếƭ rồi, chúng ta không phải là muốn dời chỗ ở sao? Dù sao chủ nhân là vì anh ta mới ở lại chỗ này…”



“Có khả năng, hazz, thật không bỏ được nơi này, cậu xem tôi chăm sóc bông hoa thật dễ nhìn! Thật lâu không có trải qua thời gian tự tại như vậy…”
“Kiều Kiều cũng không muốn đi…”
°°°°°°°°°°
Tần gia.
Cha của Tần Nhược Hi, Tần Phong suốt đêm từ nước ngoài chạy về.


“Cha!”
“Sự việc thế nào?”
“Trước mắt còn không có tin tức, nhưng căn cứ tình hình bây giờ, xem chừng lành ít dữ nhiều… Tôn Bách Thảo lúc trước đã chuẩn đoán anh ta không sống qua nửa năm, hiện tại đoán chừng như đèn cạn dầu, trước đây chuyển biến tốt, chỉ sợ là hồi quang phản chiếu…”
“Hừ, tiểu tử kia quá không biết phải trái, nếu như là cậu ta ngoan ngoãn cưới con, còn có thể sống lâu thêm mấy năm! Chuyện còn chưa xác định, trước đừng hành động, cô gái kia, sẽ có người giúp con xử lý.” Tần Phong trầm giọng nói.
“Vâng, cha.”
Đáy mắt Tần Nhược Hi tràn đầy lạnh lẽo, nếu không chiếm được… Phá hủy cũng tốt……
……………………………..
Ngày hôm sau, bệnh viện Kinh Giao.
Tất cả nguyên lão đều ở cửa phòng bệnh nóng nảy chờ đợi kết quả.
Tư Minh Lễ đầu tiên là đánh giá chung quanh, sau đó cố ý mở miệng hỏi, “Người phụ nữ kia đâu?”


Phùng Nghĩa Bình giọng điệu giễu cợt, “Không biết, bắt đầu từ đêm qua đã không thấy tăm hơi, không phải là sợ tội bỏ chạy đi?”
“Ai, ngày hôm qua không nên thả cô ta đi!”
Các nguyên lão đang lòng đầy căm phẫn, cuối hành lang truyền tới âm thanh cộc cộc cộc tiếng bước chân.
Chỉ thấy Diệp Oản Oản mặc đầm màu đỏ, da mặt trang điểm tinh xảo, chậm rãi cất bước đi tới, hoàn toàn không có hoảng hốt lo sợ theo dự tính của bọn họ, càng không có vẻ chột dạ sợ tội.
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Oản Oản, vẻ mặt Phùng Nghĩa Bình khinh bỉ, “Gia chủ sống chết chưa rõ, lại còn mặc chói mắt như vậy, còn ra thể thống gì.”
Tư Minh Vinh vẫn im lặng, liếc mắt quan sát Diệp Oản Oản, sắc mặt cũng rất là khó coi, đang muốn mở miệng nói chuyện, Tôn Bách Thảo và một nhóm bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra.
Tư Minh Vinh: “Bác sĩ, thân thể gia chủ như thế nào?”
Mọi người cũng vội vàng vây lên trước, đến Tư Minh Lễ Diệp Oản Oản cũng không rảnh phản ứng, chăm chú nhìn Tôn Bách Thảo, đáy mắt đầy vẻ chờ mong.
“Bệnh nhân lâm vào tình trạng hôn mê sâu, hơi thở như có như không, tình hình không quá lạc quan, chúng tôi đang tìm nguyên nhân, mọi người… Tùy thời dự tính đến tình huống xấu nhất… Nên chuẩn bị, cũng phải chuẩn bị đi…” Một trong các bác sĩ khéo léo nhắc nhở.
“Chuyện này…”

Cái này tương đương với án tử hình để cho bọn họ chuẩn bị hậu sự!
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều sôi sùng sục.
Tư Minh Lễ lúc này rống to: “Người đâu, đem người phụ nữ này bắt lại cho tôi! Đem nhốt cho kỹ, tôi phải chặt chẽ tra hỏi!”
Tức khắc hai hộ vệ thân hình cao lớn sắc mặt hung ác đi về hướng Diệp Oản Oản.
Ánh mắt Diệp Oản Oản không chút nhiệt độ nhìn về phía Tư Minh Lễ, “Tư Minh Lễ…”
Tư Minh Lễ nhíu mày, “Làm sao, chủ mẫu tương lai đại nhân của chúng ta, còn muốn nói cái gì sao?”
Diệp Oản Oản mặt không thay đổi mở miệng: “Kết quả kiểm tra cuối cùng của A Cửu còn chưa có, ông chú liền không kịp chờ đợi được kích động lời đồn, đối với tôi sử dụng hình phạt riêng, dùng việc công để trả thù riêng! Nếu như là cuối cùng chứng minh tôi vô tội, không biết ông chú, phải làm như thế nào?”
Trên mặt của Tư Minh Lễ đầy vẻ yên tâm, có chỗ dựa chắc, ngay tại chỗ cười ra tiếng, “Ha ha ha cô vô tội? Đều đã đến lúc nào rồi, lại còn dám nói khoác mà không biết ngượng!”
Trừ phi hiện tại Tư Dạ Hàn cải tử hồi sinh ở trên giường nhảy dựng lên, nếu không cô ta đừng nghĩ thoát tội.
Quả thật là buồn cười!


Tư Minh Lễ cười lạnh mở miệng nói, “Nếu cô vô tội, Tư Minh Lễ tôi sẽ gánh chịu tất cả hậu quả!”
Ánh mắt Diệp Oản Oản quét qua Tư Minh Vinh và một đám nguyên lão bên cạnh, “Ông chú hai, cùng với tất cả trưởng bối ở đây, lời ông chú tư vừa nói, hi vọng mọi người… sẽ làm chứng cho tôi.”
Các nguyên lão trầm mặt, ánh mắt khinh thường, đều cho là cô nguỵ biện.
Tư Minh Vinh nhìn Tư gia bây giờ rối loạn, giờ phút này đã vô cùng hối hận, lúc đầu không nên tùy ý gia chủ làm bừa, nếu như đem người phụ nữ này xử lý sớm một chút, sự việc sẽ không biến thành cục diện như hôm nay.
Nếu như lúc trước cấy ghép khí quan, gia chủ ít nhất còn sống thêm được mấy năm…
Tư Minh Lễ nói xong đi tới bên cạnh Tư Minh Vinh, ân cần mở miệng, “Anh hai, chị dâu hiện tại ngã bệnh, anh lại phải thu xếp bên bệnh viện, loại chuyện nhỏ này thì giao cho tôi xử lý đi! Tôi nhất định đem cô ta điều tra rõ ràng!”
Tư Minh Vinh nhìn Tư Minh Lễ một cái, không nói gì, coi như thầm chấp nhận ý kiến của Tư Minh Lễ.
Hứa Thường Khôn thấy Tư Minh Vinh lại không chịu ngăn cản, vội vàng đứng dậy, “Mặc dù lúc đầu Oản Oản tiểu thư quả thật ngăn cản phẫu thuật, nhưng cũng là xem xét thân thể gia chủ, chuyện bây giờ biến thành như vậy, là ai cũng không cách nào đoán trước được, làm sao có thể vì như vậy, mà chụp cho Oản Oản tiểu thư tội danh cố ý mưu hại! Hơn nữa hiện tại gia chủ cũng không có…”
“Hứa Thường Khôn!” Tư Minh Lễ liên tục cười lạnh cắt đứt lời nói, lớn tiếng nổi giận: “Cũng bởi vì người phụ nữ này lúc trước cứu con trai ông, ông lại cố ý che giấu lương tâm nói đỡ cho loại người này được?”
Hứa Thường Khôn: “Tôi chẳng qua chỉ nói sự thật!”


“Sự thật chính là cô ta mê hoặc gia chủ, mưu hại tính mạng gia chủ, chọc cho Tư gia không ai được yên! Người phụ nữ này là tội nhân của toàn bộ Tư gia, ông lại vì một tội nhân giải thích!”
“Tư Minh Lễ, ông…”
Diệp Oản Oản tiến lên một bước, ngăn Hứa Thường Khôn đang tức giận lại, liếc Tư Minh Lễ đang đắc ý một cái, nhàn nhạt mở miệng, “Tôi có thể vào trong nhà giam, bất quá, chỉ hy vọng ông chú tư, đến lúc đó không cần cầu xin tôi ra ngoài là được.”
“Ha ha ha ha quả thật là hoang đường!”
Tư Minh Lễ lạnh giọng giễu cợt, “Diệp tiểu thư, với tội danh của cô, cô đời này cũng đừng nghĩ ra ngoài!”
“Đem đi cho tôi!!!”
“Vâng!”
Mấy hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức tiến lên, vây Diệp Oản Oản lại, đưa ra ngoài.
Thấy người phụ nữ này rốt cuộc rơi vào trong tay mình, Tư Minh Lễ quả thật là sảng khoái tinh thần, bực bội trong mấy ngày liền tất cả đều biến mất một cách sạch sẽ!
Tiện nhân, lại còn muốn sống rời khỏi nhà giam Tư gia, thật là quá ngây thơ!
Bởi vì với tình hình bây giờ của Tư Dạ Hàn, lúc nào cũng có thể qua đời, tất cả nguyên lão đều chờ ở ngoài cửa phòng bệnh, không dám rời đi, Tư Minh Lễ đã xung phong nhận việc chuẩn bị tốt tang sự…
………..
Hầm giam Tư gia.
Diệp Oản Oản mới vừa bước vào, chính là một cổ hàn ý sâu tận xương tủy xâm nhập tới, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, ẩm mốc và mùi rỉ sét trộn lẫn vào nhau, khiến cho người ta muốn nôn.
“A a a ——” Từ sâu bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết tê tâm phế liệt.
Diệp Oản Oản đã sớm nghe qua chỗ này, nơi này giam tất cả người phản bội gia tộc, kẻ địch nằm vùng, là nơi âm u nhất Tư gia.
Cô từ nhỏ đã nhát gan, còn sợ máu, nếu như lúc trước, nhìn thấy hình ảnh máu me này, đoán chừng đã sớm bị dọa ngất rồicó thể là do trải qua quá nhiều chuyện, nên giờ này tâm tình không một chút gợn sóng.
Mang cô đến là hai tâm phúc của Tư Minh Lễ, nhìn bộ dáng Diệp Oản Oản ngơ ngác, cho là cô bị dọa choáng váng.
Một người lạnh giọng đe dọa, “Ngay cả gia chủ cũng dám mưu hại, những người này chính là kết quả của cô sau này!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!