Vào giờ phút này, trong đầu 5 người Nђเếק Vô Danh như có một vạn con tiểu lão hổ đang lao nhanh qua...
Thấy Nђเếק Vô Danh bọn họ có biểu tình quỷ dị, Diệp Oản Oản lo âu đi tới, "Alô, mấy người các ngươi, đây là biểu tình gì? Rốt cuộc có phải là nhận sai rồi hay không?"
Nhóm 5 người còn đang trong trạng thái sợ hãi tột cùng, không cách nào bình tĩnh: "..."
"Các ngươi mau nói gì đi!" Diệp Oản Oản gấp đến độ không chờ được.
Nђเếק Vô Danh vừa ngắm cậu bé trong phòng khách một cái, sau đó lập tức bị vẻ đáng yêu kia đốn tim, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, cực kỳ chật vật mở miệng, "Hữu Danh muội, cô rốt cuộc là làm cái gì đối với tiểu ma đầu nhà tôi? Nó làm sao lại biến thành như vậy?"
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, tỏ vẻ vô tội, "Hì! Tôi chẳng hề làm gì cả, cậu nhóc vốn chính là bộ dáng này nha!"
Nђเếק Vô Danh: "..."
Cũng không cần biết Nђเếק Vô Danh mấy người bọn hắn vì sao lại tỏ vẻ kỳ quái như thế, cũng may Diệp Oản Oản rốt cuộc có thể xác định, chắc là không nhận lầm người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Cho nên, tôi là không có nhận lầm người đúng không? May thật, tôi thiếu chút nữa bị mấy người hù ૮ɦếƭ!"
Nђเếק Vô Danh: "..." Rốt cuộc là ai thiếu chút nữa bị hù ૮ɦếƭ?
"Vào trong ngồi chơi một chút đi." Diệp Oản Oản mở miệng.
Nђเếק Vô Danh trong nháy mắt lảng tránh, "Không không không, không cần rồi, xác định không có nhận lầm người là được!"
Diệp Oản Oản không còn gì để nói, "Người cũng đã tới, cũng không đi gặp mặt, anh rốt cuộc có phải là cậu ruột hay không vậy?"
Lúc này, Nhất Chi Hoa ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí giơ tay lên: "Chờ một chút, thật không có nhận lầm?"
Thần Hư đạo nhân ho nhẹ một tiếng, "Tôi cảm thấy... nên yêu cầu xác nhận ADN đi, đội trưởng?"
Ngoại quốc dời gạch: "Tôi cũng thấy vậy!"
Băng Sơn Nam: "..."
Mấy người đang xoắn hết cả lên, bỗng bên tai đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, sau đó rào một tiếng, cửa sổ tầng trệt bị kéo ra.
Chỉ thấy Nђเếק Đường Tiêu cũng không biết từ lúc nào đã phát hiện ra bọn họ, giờ phút này đã đi tới.
"Gào —— mịa nó!"
Tiểu ma đầu đột nhiên xuất hiện, đám người Nђเếק Vô Danh quả thật là sợ đến hồn phi phách tán, nhảy dựng một cái cao ba thước, sau đó "Rẹt Rẹt Rẹt" động tác vô cùng tề chỉnh, tất cả đều trốn sau lưng của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản dòm mấy người tránh ở phía sau mình, khóe miệng bỗng kéo ngang ra: "..."
Ánh mắt Nђเếק Đường Tiêu chỉ nhìn lướt qua phía sau lưng Diệp Oản Oản liền thu hồi lại, rơi vào trên người của Diệp Oản Oản, cái đầu nhỏ vẫn ngước lên như trước đó, nhõng nhẽo mà xít tới gần, "Mẹ!"
Khi Diệp Oản Oản nhìn thấy Đường Đường sau khi thay quần áo ngủ, nhất thời bị vẻ đáng yêu kia dụ hoặc mặt ửng lên, không nhịn được ngồi chồm hổm xuống, một tay đem cậu bé nhào nặn ở trong иgự¢, "Gào, bảo bối, con thật là quá đáng yêu!"
Nhóm 5 người trơ mắt nhìn Diệp Oản Oản lại dám ôm lấy tiểu ma đầu nhào nặn: "..."
Cậu bé mấp máy môi, có chút khẩn trương hỏi, "Mẹ, có thích không?"
Diệp Oản Oản làm sao có thể không thích, nàng đều hận đứa bé này không thể là do chính nàng sinh rồi!
"Mẹ dĩ nhiên thích, thích nhất Đường Đường rồi!" Diệp Oản Oản sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, ở trên gò má bụ bẫm đáng yêu của hắn hôn một cái.
Tiểu nãi oa thần sắc ngẩn ra, đưa tay ra sờ sờ chỗ mặt bị hôn qua, đáy mắt tựa như ngôi sao sáng chói, "Đường Đường cũng thích mẹ nhất!"
Nhóm 5 người thần kinh đã như muốn thác loạn: "..."
"A, đúng rồi, Đường Đường, cậu con bọn họ đến để thăm con!" Diệp Oản Oản cuối cùng mới nhớ tới 5 người bị lãng quên.
Mà giờ khắc này biểu tình của nhóm Nђเếק Vô Danh còn kinh sợ hơn cả lúc nãy…
Thấy Nђเếק Vô Danh cứ đứng ở đó y chang như kẻ ngốc, Diệp Oản Oản âm thầm ở trên bắp chân của Nђเếק Vô Danh đạp một cước, hạ thấp giọng nhắc nhở, "Này, nói chuyện đi!"
Nђเếק Vô Danh nuốt nước miếng cái ực, vô cùng giật mình nhìn chằm chằm tiểu thiên sứ trước mắt nhu thuận nghe lời, đáng yêu hiểu chuyện, vừa ấm áp lại thân thiết, quấn người miệng lại ngọt.
"Tôi... Tổ tông à, ngươi...ngươi không sao chứ? Ngươi làm sao lại biến thành như vậy? Ngươi đừng làm ta sợ nha!"
Nђเếק Đường Tiêu mặc quần áo ngủ tiểu hổ hoạt hình lông xù, nắm vạt áo của mẹ, mặt không thay đổi mà mở miệng: "Con vốn chính là bộ dáng này, có vấn đề gì hả cậu?"
Nђเếק Vô Danh: "..."
What?
Nђเếק Vô Danh cảm giác mình cũng sắp bị chơi đùa đến ૮ɦếƭ rồi, "Không phải nha, làm sao có thể, ngươi rõ ràng..."
Nђเếק Vô Danh lời còn chưa dứt, đã bị ngắt lời...
Nhất Chi Hoa: "Đúng!"
Thần Hư đạo nhân: "Không sai!
Ngoại quốc dời gạch: "Vốn chính là bộ dáng này!"
Nhất Chi Hoa: "Một mực đều nhu thuận nghe lời, đáng yêu hiểu chuyện!"
Thần Hư đạo nhân: "Vừa ấm lại thân thiết, quấn người miệng lại ngọt!"
Ngoại quốc dời gạch: "Là tiểu thiên sứ!"
Băng Sơn Nam: "..."
Nђเếק Vô Danh: "...!!!" Mịa! Mấy cái thằng nhóc con này! Lại bán hắn!
Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời mặt đầy vẻ kiêu ngạo, "Tôi đã nói rồi! Đường Đường vốn chính là tiểu thiên sứ nha!"
Nђเếק Đường Tiêu ở một bên nghe vậy, con ngươi đen nhánh trong suốt, không dễ dàng phát giác sáng lên một cái.
Trong phòng khách.
Nђเếק Đường Tiêu ngồi ở trên ghế sa lon, nhóm 5 người Nђเếק Vô Danh chen chúc ở phía đối diện, đoan đoan chính chính ngồi thành một hàng.
Diệp Oản Oản nhìn về phía cậu bé, ôn nhu mở miệng, "Bảo bối à, con cùng cậu và mấy vị thúc thúc trò chuyện, mẹ đi châm trà nhaaa...!"
"Vâng thưa mẹ!" Tiểu nãi oa nhu thuận gật đầu, thời điểm gật đầu lỗ tai nhỏ trên cái mũ dao động theo một cái, đáng yêu đến đến mức 5 tên đối diện đều có chút không chịu nổi.
Diệp Oản Oản nói xong liền đi xuống phòng bếp lấy trái cây cùng thức uống. Nàng cố ý tránh, cũng là muốn để cho hai cậu cháu bọn họ có thể nói chuyện riêng với nhau.
Cơ hồ là trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản mới vừa quay người lại rời đi, sau lưng 5 người đều đồng loạt hướng về bóng lưng của nàng đưa dài tay ra...
Chớ có đi mà…
Quả nhiên, Diệp Oản Oản vừa rời đi, trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, không khí chung quanh cũng trong nháy mắt thay đổi.
Mặc dù Nђเếק Đường Tiêu vào lúc này vẫn là ăn mặc ngốc manh lại vừa đáng yêu, nhưng thời điểm ngay khi Diệp Oản Oản vừa đi khuất khỏi tầm mắt, cậu bé lại làm cho người ta có cảm giác thay đổi trong nháy mắt.
Không biết qua bao lâu, Nђเếק Vô Danh ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc thử thăm dò mở miệng, "Bảo bối à, con hai ngày nay có khỏe không? Cảm thấy mẹ con như thế nào?"
Nђเếק Vô Danh khó tránh khỏi thấp thỏm, cũng không biết Diệp Oản Oản rốt cuộc có bị lộ hay không...
Nђเếק Đường Tiêu thản nhiên mà hướng về người cậu đối diện nhìn một cái, mở miệng nói: "Xin chú ý cách chọn lời."
Nђเếק Vô Danh sống lưng run lên, trong nháy mắt đổi lời nói: "Ồ nha... Đường Đường tiểu thiếu gia, ngươi hai ngày nay có khỏe không? Cảm thấy mẹ ngươi như thế nào?"
Nhất Chi Hoa đồng tình mà nhìn đội trưởng nhà mình một cái, lá gan đội trưởng cũng quá lớn rồi, lại dám gọi nhân gia người ta là bảo bối!
Thần Hư đạo nhân cùng Tiểu Điềm Điềm ở bên cạnh liếc nhau một cái: "..." Quả nhiên tiểu ma đầu vẫn là tiểu ma đầu! Không sai!
Nђเếק Đường Tiêu: "Mẹ rất tốt."
Nђเếק Vô Danh nghe vậy, thực sự là ngoài ý liệu, hiếm khi thấy tiểu quỷ độc mồm độc miệng, kén cá chọn canh nhà mình, lại có thể đối với một người nói ra đánh giá "Rất tốt" như vậy.
Thật ra chỉ từ những thứ mới vừa rồi liền có thể nhìn ra, tiểu ma đầu thực sự rất yêu thích Diệp Oản Oản.
Hắn nghĩ làm sao cũng không hiểu được, chính hắn tùy tiện tìm một người để giả mạo, lại có thể ngoài ý muốn hợp với khẩu vị của tiểu ma đầu.
Cho nên, hắn đây cũng có thể được cho là tạm thời giải trừ nguy cơ, đúng không?
Bất quá, còn có một chuyện rất trọng yếu...
Nђเếק Vô Danh cân nhắc chọn lời một chút, lại vội vàng hỏi, "Vậy, ngươi đã gặp ba của ngươi hay chưa?"