"Tê …!!!"
Giờ phút này, Cung Húc đang tự luyến về kỹ thuật diễn xuất của chính mình không thôi, chợt không hiểu vì sao lại cảm thấy rợn cả da gà.
Bất quá Cung Húc cũng không có để ý nhiều, vui vẻ nhảy nhót đến trước mặt Diệp Oản Oản khoe công.
"Diệp ca Diệp ca, anh nhìn thấy chưa, tôi vừa rồi có phải là có kỹ thuật diễn xuất cấp bậc ảnh đế hay không?"
"Không tệ, biểu hiện rất tốt!" Diệp Oản Oản mặt đầy hiền từ, không hề lộ ra chút sơ hở nào.
Cung Húc nhất thời càng đắc ý hơn, "Ha ha ha, Lạc Thần, đệ đệ yên tâm đi theo ca ca lăn lộn đi, bằng vào tài nghệ hiện tại này của ca ca, vụ đánh cược kia nhất định có thể thắng!"
Lạc Thần: "..." Không yên tâm chút nào, có được hay không!
...
Hoàng Thiên Giải Trí, phòng làm việc Tổng Giám đốc.
Khoảng thời gian này vì xử lý sự tình Đàm Chấn Tân, Diệp Y Y nói đủ loại xin lỗi, đối phó với truyền thông, bận rộn sứt đầu bể trán.
Sự thật bày ra ở trước mắt, Hoàng Thiên Giải Trí chỉ có thể tuyên bố xin lỗi công khai, đồng thời ngừng quay bộ phim này, hơn nữa còn phải có bồi thường cho Từ Lâm.
Ngừng quay phim cũng tạo thành một tổn thất không nhỏ, hết thảy chi phí tuyên truyền cùng tiền vốn bỏ ra quay những phần trước đều mất trắng.
Vốn là bộ phim này dự trù có thể đem lại không ít lợi nhuận, hiện tại một phân tiền cũng không kiếm được, còn bị thiệt hại một con số lớn.
"Đều là do em quá sơ sót, không nghĩ tới lại sẽ rơi vào bẫy rập của Diệp Mộ Phàm..." Diệp Y Y tỏ vẻ tự trách mình.
Cố Việt Trạch ôm lấy thân thể nhỏ yếu của cô gái, ôn nhu trấn an, "Y Y, đừng tự trách mình, chẳng qua chỉ là bồi thường chút tiền mà thôi, Hoàng Thiên chẳng lẽ còn thiếu chút tiền này sao? Về phần danh dự, lấy trộm kịch bản người khác là Đàm Chấn Tân, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ bị quy cho là quản lý nội bộ không tốt, không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn."
Ánh mắt Diệp Y Y hơi trầm xuống, "Nhưng hiện tại cái kịch bản đó đã rơi vào trong tay Diệp Mộ Phàm..."
Thật vất vả mới lựa ra được một kịch bản tốt, lại để rơi vào trong tay đối thủ, còn miễn phí tuyên truyền giúp bọn họ, nàng làm sao có thể cam tâm.
Cố Việt Trạch nghe vậy, tỏ vẻ xem thường, "Ban đầu khi Từ Lâm đáp ứng đưa kịch bản cho bọn họ quay, trong đó có một yêu cầu chính là phải hoàn toàn trung thành với kịch bản.
Mà kịch bản gốc em cũng đã xem qua, nếu như không thay đổi, những thứ nhảm nhí phía sau sẽ đè nén nội dung cốt truyện, cuối cùng kết quả sẽ vô cùng thảm hại cho mà xem! Em cho là sẽ có người trả tiền xem phim của bọn họ sao? Diệp Mộ Phàm loại đại thiếu gia này, căn bản cũng không hiểu rõ thị hiếu điện ảnh bây giờ. Rất nhanh hắn sẽ biết, nghề này không phải là hắn cứ muốn làm là có thể làm được!
Hơn nữa, em yên tâm, anh đã mời được kim bài biên kịch Vinh Quân Vĩ xuất sơn, phục chế kịch bản nổi tiếng của hắn 《 Mùa Hè Năm Ấy 》!"
Vừa nghe đến tên của Vinh Quân Vĩ, khuôn mặt Diệp Y Y nhất thời toát lên vẻ kinh hỉ. Đây chính là ông vua phòng vé, bậc thầy của phim thần tượng, đã từng tạo nên kỳ tích phòng bán vé.
Diệp Y Y mặt đầy sùng bái nhìn người đàn ông trước mặt, ôn nhuyễn tựa sát vào trong иgự¢ của hắn, "Việt Trạch, may mắn là có anh ở đây, nếu không em cũng không biết nên làm thế nào bây giờ..."
Diệp Y Y tiếp tục mở miệng nói, "Việt Trạch, mặc dù bây giờ anh chỉ là Cố vấn của Tổng Giám đốc, bất quá, ông nội tuổi tác đã cao, mà cha em... Anh cũng biết rồi đấy, về mặt quản lý quả thật ông già không có kinh nghiệm gì, hoàn toàn là nhờ vào ông nội dùng giá cao mời chuyên gia nước ngoài tới giúp ổng xử lý. Cha em lại chỉ có một đứa con gái là em, đến cuối cùng, Diệp gia, vẫn phải dựa vào anh..."
Ý tại ngôn ngoại, sau này Diệp gia là của nàng, còn không phải cũng tương đương với là của Cố Việt Trạch - người con rể này - hay sao?
Ánh mắt Cố Việt Trạch sáng lên, ôn nhu nói, "Y Y, em yên tâm, chuyện của em, chính là chuyện của anh! Mặc dù anh chẳng qua chỉ là Cố vấn, nhưng nhất định sẽ tận tâm tận lực. Tiếp theo giao cho anh là tốt rồi, em chỉ cần thật vui vẻ an nhiên, chờ ngày trở thành cô dâu của anh mà thôi!"
Diệp Y Y che giấu tinh quang nơi đáy mắt, tỏ vẻ hạnh phúc gật đầu, "Vâng!"
Gia sản Diệp gia cuối cùng có rơi vào trong tay người ngoài hay không, nàng không quan tâm chút nào. Dù sao làm đương thời chủ mẫu Cố gia, cũng tốt hơn nhiều so với làm Diệp gia đại tiểu thư.
Về phần những cao tầng của Diệp gia cùng đám cổ đông kia, bọn họ cũng không hề quan tâm ngày sau chấp chưởng Diệp gia là cháu ruột của Diệp Hồng Duy, hay là cháu rể của hắn. Bọn họ chỉ quan tâm có thể giúp bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn hay không, thu được bao nhiêu lợi ích.
Nàng nhất định phải liên thủ với Cố Việt Trạch, sớm ngày khống chế Diệp gia...
Nếu không, một khi thân thế của nàng bại lộ, nàng sẽ mất tất cả...
Nguyên bản kế hoạch của nàng hết thảy đều thuận lợi, ai ngờ đâu Diệp Mộ Phàm lại đột nhiên đổi tính, thông minh ra được một chút.
Bất quá, cũng không thành vấn đề! Diệp Mộ Phàm dù khó đối phó, vẫn còn có con óc heo Diệp Oản Oản kia. Muốn gài hàng ả ta, thật sự quá dễ dàng! Diệp Mộ Phàm không có khả năng 24/7 đều luôn luôn trông chừng nàng.
...
Tiến độ quay những cảnh quay kế tiếp vô cùng thuận lợi.
Diệp Oản Oản tự nhiên không quên thu về một chút phúc lợi giúp cho fan não tàn “nào đó”. Sau khi được Hàn Thiên Vũ đồng ý, liền lấy điện thoại ra chụp, canh một góc độ hoàn hảo, chụp cho hắn một tấm tạo hình vai giáo sư. Sau đó Hàn Thiên Vũ giúp nàng ký tên của mình xuống.
Một bên, Cung Húc thấy vậy, lập tức tiến lại tranh sủng, "Diệp ca, vì sao anh lại không quan tâm đến ảnh tôi ký! Chẳng lẽ bên cạnh anh không có một ai là fan của tôi sao? Chuyện này không khoa học!"
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Fan của cậu?"
"Đúng vậy! Anh suy nghĩ thật kỹ đi, nhất định là có!" Cung Húc mặt đầy vẻ thành khẩn.
Diệp Oản Oản cẩn thận suy nghĩ một chút, ngay sau đó mở miệng nói: "Thật giống như là có một người..."
Cung Húc nhất thời hài lòng, "Ahaha, tôi biết ngay là có mà, mau lên, chụp tôi chụp tôi, tôi sẽ ký cho anh một chữ ký thật đẹp!"
Diệp Oản Oản cuối cùng đành phải chụp cho Cung Húc mấy tấm.
Cung Húc vung cây 乃út lớn lên một cái, đầy đắc ý ký tên của mình xuống, "Diệp ca, người bạn nào của anh có ánh mắt độc đáo như vậy?"
Diệp Oản Oản mở miệng trả lời: "Ồ, cậu cũng đã gặp rồi, chính là người đến tọa trấn cho đoàn làm phim lúc trước, Kiều Kiều..."
Cung Húc: "..."
"Cạch" một tiếng, tay Cung Húc run lên một cái, cây 乃út ký tên trong tay rơi xuống đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Húc bị dọa đến tái mét, nuốt nước miếng nói, "Diệp ca ca, tôi đột nhiên cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của tôi quá kém, căn bản cũng không xứng đáng được fan ưa thích, tôi phải đi đọc kịch bản đây..."
Nói xong một tay đem mấy tờ ảnh đã ký tên kia, tất cả đều đoạt trở lại vò thành một cục, lấy thế nhanh như sấm đánh không kịp bưng tai, vội vã đi sang một bên, chăm chỉ đọc kịch bản.
Có lầm hay không vậy…oa oa oa!
Vì sao fan nhà-người-ta, Thiên Vũ ca, chính là một cô em đáng yêu, còn fan của hắn lại đáng sợ đến như vậy!
Cũng còn may là hắn chạy nhanh...
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi rút lại, nhìn bóng lưng Cung Húc chạy thục mạng, thật sự là hiếm thấy, lại còn có cô em hắn không dám trêu ghẹo cơ đấy!
Hôm nay những cảnh còn lại đều là cảnh Cung Húc lột tả bản chất của mình, chắc hẳn là không có vấn đề gì rồi.
Vì vậy Diệp Oản Oản liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, mở miệng, "Tôi lát nữa còn có việc, phải đi trước một bước!"
Hàn Thiên Vũ gật đầu, "Được, cậu cứ đi đi."
Cung Húc đang còn trang điểm, lỗ tai thính bỗng giật giật, nghe được lời này lại lần nữa chạy vọt đến, "À? Diệp ca ca, anh không xem tiếp sao? Buổi chiều còn có vai điễn của tôi đấy! Nếu anh đi rồi sẽ ảnh hưởng tới sự nhiệt tình khi diễn xuất của tôi mất!"
Diệp Oản Oản cười híp mắt mở miệng nói, "Phong độ cậu như vậy, tôi rất yên tâm, cho nên không cần phải tiếp tục nhìn chằm chằm nữa!"
"Ha ha ha!! Diệp ca ca, anh nói không sai, anh yên tâm đi làm việc đi, tôi khẳng định là không có vấn đề gì!"
"Vậy thì cố gắng lên nhé!"