Sau khi Diệp Oản Oản ngồi xuống, nam sinh bên cạnh đã như ngồi trên đống lửa, biểu tình của nữ sinh nọ cũng vô cùng khó coi.
Nàng mới vừa rồi còn nói người ta là bình hoa, còn chê bai nàng chẳng bao giờ lên lớp, chỉ biết ôm bắp đùi của đại gia…
Kết quả, người ta lại là học bá nổi tiếng khắp thành, được hai trường tranh ςướק, lại còn được đề xuất cho tốt nghiệp sớm…
Sự tình tranh đoạt tình nhân mới vừa rồi, các sinh viên gần đó đều biết, giờ phút này đều đang cười mỉa, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nữ sinh đứng ngồi không yên, sắc mặt khó coi ôm lấy quyển sách đứng lên, lôi kéo bạn trai bên cạnh, "Đi, còn ở chỗ này làm gì!"
"Ồ..." Nam sinh lúng túng gãi đầu một cái đứng lên.
"Chuyện này, Diệp đồng học, thật... thật sự xin lỗi a..." Nam sinh vội vã ném lại một câu, rồi đuổi theo bạn gái trước mặt.
Bên trong hội trường, những sinh viên khác đều là một trận thổn thức.
"Đầu năm nay giá trị nhan sắc của học bá lại đã cao đến vậy rồi, còn để cho người bình thường như chúng ta sống hay không!"
"Cho chút đường sống đi!"
"Mới vừa rồi tôi còn tưởng là sinh viên của Học Viện Điện Ảnh bên cạnh tới nghe giảng cơ đấy!"
...
Sau khi buổi giảng kết thúc, Lý Nhạc gọi Diệp Oản Oản tới một bên, nhiệt tình hàn huyên cùng nàng.
"Oản Oản à, gần đây có khỏe không? Nghe nói con không thường tới trường học, có gì bận rộn à?" Lý Nhạc quan tâm hỏi.
"Lý giáo sư..."
"Rồi, kêu gia gia là được rồi, không cần xa lạ như vậy!" Lý Nhạc giả vờ tức giận nói.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là sửa lại, "Lý gia gia, con gần đây thực tập ở chỗ anh con."
Lý Nhạc cười ha hả gật đầu, "Không tệ không tệ, học nhiều hơn nữa cũng không bằng thực hành! Tên xú tiểu tử nhà ta, nếu như có một nửa cố gắng và hiểu chuyện như con, ta cũng không cần lo lắng như thế!"
Diệp Oản Oản nghe lời mở đầu này của Lý giáo sư, nhất thời sinh ra lòng cảnh giác, sao nghe câu này cứ có gì đó sai sai…
Quả nhiên, tiếp đó liền nghe được Lý Nhạc mở miệng nói, "Oản Oản à, khi nào con có thời gian rảnh, tới nhà Lý gia gia ăn cơm, vừa vặn tên xú tiểu tử nhà ta tháng sau cũng về nước rồi, ta sẽ bảo nó chiêu đãi con thật tốt..."
Diệp Oản Oản lặng yên không nói: "..."
Lý giáo sư về học thuật không có gì phải bàn, nhưng kỹ năng kéo dây tơ hồng này rõ ràng không thành thục, cũng quá miễn cưỡng rồi đi…
Diệp Oản Oản: "Ho khan, cái này, con cũng không nói trước được, gần đây sự tình công ty có hơi bận rộn..."
"Không sao không sao, công tác cùng học tập là quan trọng, chờ khi nào con rảnh lại nói, tiểu tử thúi nhà ta mới vừa tốt nghiệp, ngược lại lúc nào cũng ở không đấy!"
Diệp Oản Oản cũng không tiện tiếp lời, chỉ có thể tùy tiện nói lấy lệ mấy câu, liền vội vã rời đi.
Thật là làm bậy mà...
Chẳng qua chỉ là nàng đến trường mà thôi, đầu tiên là bị bắt chuyện, sau đó là bị gạ làm mai…
Quả thật khắp nơi đều là mìn!
Thật vất vả rốt cuộc trốn thoát khỏi Lý Nhạc, chạy ra khỏi hội trường, điện thoại di động của Diệp Oản Oản vang lên.
Là Tư Dạ Hàn gọi đến.
"A lô..." Thanh âm Diệp Oản Oản không khỏi có chút chột dạ.
Một hồi như vậy, nàng đều đã phạm quy mấy lần, hình như đã "trêu chọc" mấy người khác phái rồi thì phải?
"Xong chưa?" Đầu kia điện thoại di động truyền tới thanh âm khàn khàn của nam nhân.
"Vâng, mới vừa kết thúc, lập tức sẽ đi qua chỗ anh ngay!"
"Anh chờ em ở cổng trường, dẫn em đi trang điểm." Tư Dạ Hàn mở miệng.
"Ồ thật tốt, em lập tức tới ngay!" Diệp Oản Oản cúp điện thoại, lập tức hướng về phía cửa trường học chạy đi.
Diệp Oản Oản chạy tới cửa, xa xa liền thấy một chiếc xe màu đen không nhìn ra nhãn hiệu gì khiêm tốn dừng lại ở nơi đó, Tư Dạ Hàn đang tựa vào bên ngoài cửa xe đợi nàng.
Bi thảm là, thời điểm Diệp Oản Oản hướng về Tư Dạ Hàn đi tới, trên đường còn có mấy tên nam sinh bu lấy, muốn bắt chuyện cùng nàng.
"Diệp đồng học, add WeChat cùng nhau trao đổi học tập đi!"
"Diệp đồng học, Diệp đồng học, tôi đến từ CLB Quảng Cáo này! Cô có hứng thú gia nhập CLB của chúng tôi không?"
"Diệp đồng học, trao đổi số điện thoại xã giao một chút nào..."
Các anh em, đừng có lại nói chuyện với tôi nha! Tánh mạng của tôi sắp không giữ được nữa rồi!
Diệp Oản Oản vội mở miệng nói, "Xin lỗi, ngại quá, bạn trai tôi đang chờ, lần sau có thời gian nói chuyện sau!"
"Hả? Bạn... Bạn trai?"
Vậy mà lại đã có bạn trai!?
Mấy nam sinh đang tiếp cận nàng đầu tiên là sững sờ, sau đó là thần sắc thất vọng tràn trề…
Diệp Oản Oản thật vất vả mới thoát khỏi những người đó, cười tươi như hoa chạy về phía Tư Dạ Hàn.
Giờ phút này trên người Diệp Oản Oản mặc một bộ áo đầm đơn giản màu trắng, trừ cái đó ra không có bất kỳ trang sức gì, nhưng tướng mạo của nàng quá mức xuất chúng, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, đuôi mắt hơi dương lên giống như hoa đào...
Thời điểm những nam sinh kia vây quanh lấy nàng, ánh mắt bọn họ ra sao, Tư Dạ Hàn đều thấy rõ.
Ánh mắt mơ ước báu vật mà hắn sở hữu…
"Đi thôi đi thôi, có phải anh chờ lâu lắm rồi hay không?" Diệp Oản Oản vừa quan sát sắc mặt của người đàn ông vừa hỏi.
"Mới tới." Tư Dạ Hàn mở cửa xe, trên mặt không lộ ra bất kỳ tâm tình nào.
Lên xe, Tư Dạ Hàn nói với lái xe Hứa Dịch, "Đi đến trung tâm thương mại trước."
"Vâng, Cửu gia." Hứa Dịch chạy, không dám thở mạnh một tiếng.
Thật là bi kịch! Sớm biết vậy hắn đã lái chậm một chút rồi, ai ngờ đâu lại vừa vặn gặp phải cảnh Oản Oản tiểu thư bị một đám nam sinh bắt chuyện…
"Thời gian còn sớm, trước tiên đi mua quần áo, sau đó đi trang điểm." Tư Dạ Hàn vừa lật một quyển tạp chí tài chính kinh tế ra xem, vừa mở miệng, giống như mới vừa rồi cũng không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Oản Oản đưa tay lên vuốt gò má, vừa nhìn vào khuôn mặt không cảm xúc của nam nhân, thử mở miệng thăm dò, "A, A Cửu, anh không tức giận sao?"
Tư Dạ Hàn thờ ơ nắm lấy tay nàng, thản nhiên nhìn nàng một cái, "Tại sao phải tức giận?"
Tư Dạ Hàn ra vẻ không biết, cũng làm bộ như mới rồi không hề phát sinh chuyện gì.
Nhưng trên thực tế là như thế nào, chỉ có trong lòng hắn mới hiểu được.
Sợ là nàng đã đánh giá thấp trình độ xấu xí của con dã thú trong lòng hắn.
Cho dù là có người dám nhìn nàng thêm một cái, đều sẽ bị coi như là tranh đoạt, huống chi là ở ngay trước mặt hắn, dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng, nói chuyện với nàng...
Hắn dĩ nhiên biết, ý nghĩ của mình như vậy tồi tệ, ích kỷ đến mức nào, nhiều đến không chịu nổi...
Hắn gần như bệnh hoạn vậy, muốn chiếm nàng làm của riêng, từ khi vừa mới bắt đầu đến bây giờ, thật ra vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Chẳng qua là vì không muốn quấy rối nàng, chẳng qua là vì quá tham luyến và yêu mến nụ cười của nàng, dần dần, hắn học được cách che giấu mà thôi.
Vô luận trên mặt tỏ vẻ phong khinh vân đạm bao nhiêu, bên trong hũ giấm đương nhiên là đã chua đến mức không thể nào chua hơn.
Diệp Oản Oản nghe vậy, len lén quan sát Tư Dạ Hàn một cái. Thành thật mà nói, tính khí hiện tại của Tư Dạ Hàn, thật sự là càng ngày càng quá tốt rồi...
Nếu như không phải là bởi vì sống cùng nhau đã lâu, nàng có thể bằng trực giác cảm nhận được tâm tình của hắn, có lẽ cũng đã bị hắn lừa rồi.
Sau khi nghe được lời của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản không nói hai lời, lập tức lòng đầy căm phẫn mà mở miệng, "Anh không tức giận? Anh không tức giận! Nhưng mà em tức giận nha!"
Nói xong chỉ chỉ cái cổ của mình, như thiêu như đốt mà mở miệng, "Mau, mau nhanh!"
Tư Dạ Hàn khẽ rướn đôi lông mày, không hiểu nàng muốn làm cái gì, "Sao vậy?"
Diệp Oản Oản khẩn trương nói, "Nhanh nhanh bù đắp cho em đi! Luôn có người đánh chủ ý lên trái tim nhỏ của anh, người ta rất là tức giận nha!"
Tư Dạ Hàn nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, thất thần nhìn cái cần cổ trắng nõn của thiếu nữ, sau đó vẻ phong khinh vân đạm dần bị hòa tan, chính giữa biển giấm trong lòng hắn, dường như mọc lên một hòn đảo, bên trên là một đóa hoa hồng đang nở rộ, tỏa ra hương thơm dìu dịu…
Phía trước đang lái xe, Hứa Dịch: "..."
Kỹ năng vuốt lông của Oản Oản tiểu thư…Hắn có thể viết thành một quyển danh tác cấp độ sử thi rồi...