"Diệp tiểu thư, xin dừng bước!"
Nơi cửa, Mục Tùy Phong đột nhiên gọi ngược Diệp Oản Oản lại.
Diệp Oản Oản dừng chân lại, "Mục tiên sinh?"
Mục Tùy Phong do dự một chút, mở miệng hỏi thăm, "Diệp tiểu thư, mạo muội hỏi thêm một câu, cô có biết... Võ Đạo Liên Minh không?"
Khuôn mặt Diệp Oản Oản lộ ra vẻ nghi ngờ, "Võ Đạo Liên Minh? Thật giống như chưa từng nghe nói qua..."
Mục Tùy Phong liếc nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản, thấy thần sắc của nàng không giống như là đang nói dối, vì vậy mở miệng nói, "Mới vừa rồi tôi thấy Diệp tiểu thư thân thủ bất phàm, lại có lý giải rất đặc biệt đối với võ đạo, còn tưởng rằng, cô là người trong Võ Đạo Liên Minh..."
"Võ Đạo Liên Minh... Là một dạng tổ chức tương tự như Hiệp Hội Võ Thuật sao?" Diệp Oản Oản tò mò hỏi.
Mục Tùy Phong nghe vậy, lộ ra thần sắc hoài niệm, "Võ Đạo Liên Minh và Hiệp Hội Võ Thuật cũng không thể so sánh với nhau, Diệp tiểu thư, cô từng nghe qua Độc Lập Châu chưa?"
"Độc Lập Châu..." Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, "Chưa từng."
Mục Tùy Phong đề cập tới những thứ này, tất cả nàng đều chưa từng nghe qua. Chẳng qua là, sau khi nghe được mấy từ như "Võ Đạo Liên Minh", "Độc Lập Châu", trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác rất kỳ quái.
"Độc Lập Châu là địa phương nào?" Diệp Oản Oản tò mò mở miệng hỏi thăm.
Mục Tùy Phong nhìn vào hư không xa xa, lộ ra thần sắc khát khao, chậm rãi mở miệng nói, "Mấy trăm năm trước, tại thời kỳ đỉnh cao của văn minh võ đạo Hoa quốc, lúc ấy có câu nói: ‘Nghèo học văn, giàu học võ’.
Khi đó, cơ hồ tất cả hào phú quý tộc đều rất thượng võ, hứng thú ra trận lập công. Rất nhiều thế gia đại tộc đều cất kỹ trong nhà không ít kỹ xảo võ học vô cùng sát phạt.
Bất quá, theo lịch sử biến đổi, các thế gia đại tộc dần dần cách xa binh sự, những thứ võ học sát phạt chân chính của Hoa quốc cũng dần dần bị thất truyền đi.
Những bí quyết võ học tương tự như Tôn gia của Tôn Lạp Trọng còn sót lại, đều là phiên bản đơn giản hóa từ trăm năm trước truyền lại mà thôi..."
Mục Tùy Phong dừng một chút, sau đó tiếp tục mở miệng nói, "Nhưng hiện giờ có một chỗ, vẫn như cũ có rất nhiều gia tộc lánh đời cùng cao thủ võ đạo chân chính còn tồn tại."
Diệp Oản Oản liền vội vàng hỏi, "Chính là Độc Lập Châu mà Mục tiên sinh ngài mới vừa nói tới sao?"
Mục Tùy Phong gật đầu một cái, mở miệng nói, "Không sai."
"Độc Lập Châu ở thành phố nào? Tại sao cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nghe nói qua?" Diệp Oản Oản mơ hồ hỏi.
Mục Tùy Phong trả lời: "Độc Lập Châu, tiếp giáp với Châu Tefla, nằm ở Bắc Âu, nó không phải là một thành phố, mà là rất nhiều thành phố tạo thành một châu lớn. Nó không phải là một phần của bất kỳ một nước nào trong 5 nước Bắc Âu, cũng không thuộc về bất kỳ quốc gia hay vùng lãnh thổ nào trên thế giới, mà là một khu vực tồn tại độc lập, cho nên mới được gọi là Độc Lập Châu.
Trước thời kỳ Trung Cổ, Độc Lập Châu chỉ là một khu vực hoang phế, mãi tới sau này một vị cao thủ võ đạo Hoa quốc đem theo bí kíp võ công đỉnh cấp truyền thừa, hơn nữa còn phát huy, thế lực Độc Lập Châu mới càng ngày càng vững mạnh.
Mặc dù Độc Lập Châu hiện tại cũng đã xuống dốc không ít, nhưng sau lưng các gia tộc lánh đời vẫn như cũ nắm giữ thế lực vô cùng to lớn."
Mục Tùy Phong tiếp tục mở miệng, "Độc Lập Châu cực kỳ sùng bái đối với võ đạo, mặc dù nằm ở Bắc Âu, nhưng nơi đó mới là địa phương phồn thịnh nhất của văn minh võ đạo Hoa quốc, tụ tập rất nhiều cao thủ đến từ các nơi trên thế giới.
Những người tương tự như Lang Vương Senny, Tôn Lạp Trọng, đến Độc Lập Châu, có thể gặp đầy đường."
Diệp Oản Oản nghe vậy mặt đầy vẻ ngạc nhiên, thần sắc đầy hưng phấn mở miệng nói, "Thật có loại địa phương như vậy sao?"
Thấy Diệp Oản Oản cảm thấy hứng thú như vậy, Mục Tùy Phong cười cười nói, "Đúng là có tồn tại, chỉ bất quá có rất ít người biết được mà thôi. Trụ sở chính của Võ Đạo Liên Minh, cũng ở tại Độc Lập Châu."
"Cho nên, Võ Đạo Liên Minh cũng tương đương với Hiệp Hội Võ Thuật bản cao cấp, tụ tập những cao thủ lánh đời cao cấp nhất?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
Mục Tùy Phong cười nói, "Cô hiểu như vậy cũng không hề sai."
"Mục tiên sinh, ngài là người trong Võ Đạo Liên Minh sao?" Diệp Oản Oản theo bản năng mở miệng hỏi.
Nếu không Mục Tùy Phong làm sao lại có thể biết rõ được những thứ mà người thường không thể nào biết được như vậy?
Mục Tùy Phong than nhẹ một tiếng, nói, "Võ Đạo Liên Minh đều có chi nhánh tại các nơi trên thế giới. Nhiều năm trước, tôi từng nhậm chức ở một chi nhánh của Võ Đạo Liên Minh tại một thành phố cảng. Sau đó chi nhánh tan rã, tôi cũng rời đi."
"Thì ra là như vậy..." Diệp Oản Oản thấy thần sắc Mục Tùy Phong tựa hồ có hơi đau thương, không khỏi nhịn được hỏi thăm, "Vì sao lại tan rã? Là...đã xảy ra chuyện gì sao?"
Mục Tùy Phong trầm ngâm nói, "Chuyện này, sự tình khi đó phát sinh rất đột ngột, trụ sở chính không có tin tức gì truyền ra, tôi chẳng qua chỉ là người quản lý chi nhánh, cho nên đối với tình huống cụ thể, cũng không hiểu rõ lắm. Sau khi rời đi, tôi liền bắt đầu chuyển sang kinh doanh buôn bán."
Diệp Oản Oản lắc đầu, "Thì ra là vậy..."
Mục Tùy Phong từ trong hồi ức khôi phục lại tinh thần, áy náy mở miệng xin lỗi, "Xin lỗi Diệp tiểu thư, không cẩn thận lại làm tốn nhiều thời gian của cô đến như vậy."
Diệp Oản Oản cười nói, "Không ngờ nha, tôi đối với những thứ này cảm thấy rất hứng thú! Tôi đến giờ vẫn chưa biết là có những chỗ như vậy!"
Ôi một chỗ mà cao thủ đi đầy đất, thật là chỉ nghĩ đến thôi mà cũng đã rất hưng phấn rồi…
Mục Tùy Phong nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản một hồi lâu, thấy dáng vẻ của thiếu nữ có vẻ thật sự là thiên chân vô tà, cuối cùng cũng đành bỏ đi ý tưởng trong đầu…
Mục Tùy Phong: "Diệp tiểu thư nếu như cảm thấy hứng thú, lần sau có thời gian có thể đi ăn chung bữa cơm, từ từ trò chuyện. Có gì muốn biết, tôi đều có thể giúp cô giải đáp."
Diệp Oản Oản: "Được! Đa tạ Mục tiên sinh trước!"
Mục Tùy Phong: "Diệp tiểu thư khách khí!"
...
Sau khi cùng Mục Tùy Phong tạm biệt, Diệp Oản Oản dẫn theo 5 tên hộ vệ đi về Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Bởi vì Tư Dạ Hàn vào lúc này vẫn còn chưa quay trở về, cho nên Diệp Oản Oản đi trước lên lầu tìm Đường Đường.
Dưới lầu, 5 tên hộ vệ cũng đang chờ Tư Dạ Hàn và Hứa Dịch quay trở về để báo cáo.
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, 5 người tụm lại, hưng phấn không thôi mà bàn tán.
"Thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Diệp tiểu thư quả thực quá mạnh mẽ!"
"Một cô gái lại có thể lợi hại như vậy, đột nhiên cảm thấy chính mình là củi mục mà! Hic hic…"
"Trước đây thật ra tôi từng nghe mấy người Ám Vệ nhắc qua Diệp tiểu thư, nói Diệp tiểu thư dạy cho Thập Nhất đội trưởng cùng Phong Tổng đội trưởng, là sư phụ của bọn họ. Khi đó tôi căn bản cũng không hề tin, cảm thấy chính là bọn họ chém gió! Ngờ đâu lại là sự thật!"
"Các ngươi nói xem, Diệp tiểu thư so với Tần tiểu thư, người nào lợi hại hơn?"
...
Năm người đang nói đầy hưng phấn, cho nên không hề phát hiện ra Tư Dạ Hàn cùng Hứa Dịch ở sau lưng, không biết đã trở về từ lúc nào.
Hứa Dịch nghe đoạn đối thoại của mấy người này, cảm thấy có gì đó sai sai…
Những hộ vệ này nói "Diệp tiểu thư quả thực quá mạnh mẽ" là có ý gì?
Oản Oản tiểu thư sẽ không phải là đã động thủ đấy chứ?
Hắn có nhớ là ông chủ không cho phép Oản Oản tiểu thư động thủ đánh nhau à nha...
Hứa Dịch còn không kịp suy nghĩ nhiều, liền nghe được một trong những tên hộ vệ kích động mở miệng: "Ta phi! Cái này còn cần phải nói sao? Ngay cả tên rác rưởi Yamamoto Yu cũng bị Diệp tiểu thư của chúng ta máu ngược!"
Hứa Dịch biến sắc, thời điểm muốn ngăn cản, đã không còn kịp nữa rồi...
Một tên hộ vệ khác lại bồi thêm cho một câu, "Còn có con mẹ Tôn Tuyết Trinh đó, lại còn dám khiêu khích Diệp tiểu thư chúng ta, kết quả cũng bị Diệp tiểu thư chúng ta dạy cho cách làm người!"
Tư Dạ Hàn: "..."